Tag Archive | Shortfic

[Edit] [Lumin] Bảo vệ em (Chương 4) (End)

“Anh tỉnh rồi ~” Cửa mở, âm thanh quen thuộc truyền đến tai Lộc Hàm.

Lộc Hàm muốn giãy giụa lại phát hiện tay chân đều bị buộc chặt.

“Không cần thử, anh vốn không thể thoát được.” Đối phương chậm rãi đi đến, vuốt mặt Lộc Hàm.

“Trần Tuệ Lâm!” Đối phương lại gần một chút Lộc Hàm mới nhận rõ được khuôn mặt, trừng mắt nhìn cô ta hét lớn: “Cô có biết mình đang làm gì không?”

“Em ở bệnh viện nghe lén anh cùng Kim Mẫn Thạc đối thoại, hỏi thăm chút chuyện trước kia của anh. Em không ngại anh là cô nhi, chỉ muốn ở bên cạnh anh, nhưng vừa rồi anh rời đi, em đã biết mình không thể.” Trần Tuệ Lâm nói rất rõ ràng, giọng nói cũng không có phần yếu đuối, đôi mắt ngập tràn cay độc, đưa tay vơ lấy con dao nhỏ trên bàn.

“Cô rốt cuộc muốn như thế nào?” Lộc Hàm như thế nào cũng không tưởng tượng nổi mỉnh cùng cô gái này đã từng yêu rất sâu đậm.

“Em không có được, người khác cũng đừng mong mơ tưởng được.” Dao nhỏ nằm trong tay Trần Tuệ Lâm giơ lên, hướng về phía Lộc Hàm.

“Chúng ta cùng nhau tự tử đi.”

Mắt thấy mũi dao tiến về phía mình nhanh như cắt, Lộc Hàm có chút run sợ nhắm mắt, tay chân đều bị buộc chặt không cách nào động đậy. Chỉ là, cảm giác đau đớn chưa truyền đến đại não, bên tai đã nghe một tiếng va chạm rất mạnh.

“Lộc Hàm đừng ngốc nghếch như thế. Chạy đi!” Nghe thấy giọng đàn ông, Lộc Hàm rất nhanh mở mắt ra, Tuệ Lâm ngã sóng soài trên mặt đất, trước mặt mình hiện tại chính là Chung Đại đang dùng tốc độ ánh sáng cởi bỏ dây thừng.

“Cậu làm cái gì ở đây?” Lộc Hàm vừa được cởi trói nắm chặt vai Chung Đại.

“Tôi chỉ muốn nói với ngươi, Tú Mẫn cậu ấy… Cẩn thận!” Chung Đại dùng hết sức có thể đẩy Lộc Hàm ra một bên.

Đến khi Lộc Hàm định hình lại được, Chung Đại đã giúp hắn cản một dao rồi. Lộc Hàm liều mạng nắm tóc Trần Tuệ Lâm đẩy ra, đầu va vào bàn gỗ hôn mê bất tỉnh.

“Chung Đại, cậu đừng có chuyện gì, tôi ngay lập tức đem cậu đến bệnh viện.”

“Lộc Hàm… cậu giúp tôi… giúp tôi làm một chuyện…” Chung Đại nói rất nhỏ, tựa hồ rất thống khổ.

“Cậu đừng nói chuyện, đừng cản, để tôi đem cậu đến bệnh viện.”

“Cậu không nghe tôi không đi đâu cả.” Chung Đại lớn tiếng một chút, lại đau đến tê dại.

“Được, được, cậu nói.”

“Hiện tại… tôi không thể đợi được Tú Mẫn… thích tôi, hơn nữa trong lòng cậu ấy… không có tôi…”

“…”

“Tôi duy nhất có thể… là ở phía sau lén nhìn cậu ấy… chăm sóc cậu ấy… Cậu sau này hãy chăm sóc cậu ấy… đừng nói ra chuyện của tôi, nói với cậu ấy… tôi chết rồi… đưa cậu ấy xuất ngoại đi… Khụ…” Chung Đại nói xong, ho ra một ngụm máu bầm.

“Đủ rồi, đi bệnh viện, không thể đợi nữa.” Lộc Hàm đỡ Chung Đại ngồi dậy, nhưng lại nhận được sự phản kháng rất yếu ớt.

“Hứa với tôi…” Chung Đại nắm lấy cánh tay Lộc Hàm.

Lộc Hàm gấp đến độ điên cuồng gật đầu, hoàn toàn nói không ra lời.

“Tú Mẫn nhất định hạnh phúc…” Lời chưa ra khỏi miệng, hai mí mắt Chung Đại gắt gao nhắm lại, cậu buồn ngủ.

Lộc Hàm hốt hoảng nhìn Chung Đại ho ra một vũng máu, dùng tốc độ nhanh nhất có thể đem cậu đến bệnh viện.

Mẫn Thạc đang ở trong căn phòng đã thuê gần nhà hàng đã thuê trước đây, bất chợt nhìn thấy Lộc Hàm quần áo dính đầy vết máu, nhất thời choáng váng, tim như nhảy ra khỏi lồng ngực, cậu đứng khựng ở đó nhìn Lộc Hàm như người mất hồn đi vào nhà mình, gom ra một đống hành lý.

“Lộc Hàm, chuyện… chuyện gì?”

“…”

“Lộc Hàm, rốt cuộc có chuyện gì?”

“…”

“Đủ rồi Lộc Hàm nói mau là chuyện gì?” Mẫn Thạc nắm lấy cánh tay Lộc Hàm, trừng mắt nhìn hắn như không cho hắn có cơ hội nói dối cậu.

“Chúng ta… đi du lịch đi…” Lộc Hàm vừa nói vừa cố gỡ tay ra khỏi tay Mẫn Thạc.

“Đột nhiên đi du lịch? Máu trên người cậu là chuyện gì?”

“Đừng hỏi được không? Chúng ta đi thôi… đi thôi…” Lộc Hàm không khống chế được cảm xúc, điên cuồng kéo Mẫn Thạc ra ngoài.

“Bình tĩnh đi, hiện tại nói cho tớ biết chuyện gì.” Mẫn Thạc thật sự nhìn thẳng vào mắt Lộc Hàm, mất kiên nhẫn đẩy hắn ra.

“Chung Đại cậu ấy… chết rồi.”

“Tớ không thích đùa như vậy đâu. Cậu thật là…” Mẫn Thạc ngây ngô cười, nhìn thấy Lộc Hàm bộ dạng thương tâm như vậy, kì thực vẫn có chút hoài nghi.

“Cậu nói thật sao?”

“Phải… Trần Tuệ Lâm muốn giết tớ… Chung Đại cứu tớ, nhưng không cứu được mình… Trước đó đã dặn tớ chăm sóc cậu…” Nước mắt không tự chủ rơi xuống.

“…”

“Cậu đừng có như vậy, khóc thì cứ khóc đi, tớ biết cậu đau.” Bộ dạng không khóc ngược lại còn bình tĩnh của Mẫn Thạc khiến Lộc Hàm vô cùng sợ hãi.

“Tớ không khóc, Chung Đại nói cậu ấy thích tớ cười, chán ghét nước mắt…”

Lộc Hàm không nói một lời trực tiếp ôm lấy Mẫn Thạc, không cần nói cũng biết Mẫn Thạc đau đến nhường nào, mà người có thể an ủi cậu hiện tại chỉ có mình mà thôi.

Vài ngày sau,

Tất cả những kỉ vật của Chung Đại, An Điềm lão sư giao hết cho Mẫn Thạc, có túi tiền, điện thoại, trong điện thoại Chung Đại đều là tất cả những tin tức về nơi ở Lộc Hàm, Mẫn Thạc không thể nào không nhói lòng, hóa ra bao nhiêu tháng qua, Chung Đại vì mình nỗ lực nhiều như vậy.

Lộc Hàm ở một bên nhìn Mẫn Thạc, lòng dâng lên một cỗ đau xót, tiến lại ôm lấy cậu vào lòng, tay vuốt nhẹ lưng như vỗ về đứa trẻ.

“Lộc Hàm… Chung Đại là bạn tốt của tớ…” Mẫn Thạc chính là sợ Lộc Hàm hiểu lầm, sợ Lộc Hàm lần nữa rời đi.

“Anh hiểu, em không cần nói.” Lộc Hàm đặt đầu mình lên gáy Mẫn Thạc, ôm cậu thật chặt.

“… Lộc Hàm… Chung Đại chôn ở đâu, chúng ta mang cậu ấy về cô nhi viện đi, chỉ có ở nơi này, cậu ấy mới hạnh phúc…”

“Mẫn Thạc, em nghe anh nói.”

“…”

“Chung Đại…”

[Bệnh viện Bắc Kinh, phòng bệnh X]

Bác sĩ nói, Chung Đại mất nhiều máu quá

Lúc bị tấn công vũ khí đã bị tẩm thuốc còn nhiễm trùng

Thuốc độc lan ra

Vết thương rất sâu, động đến phổi và một số nội tạng khác

Hiện tại hôn mê bất tỉnh, không thể tự hô hấp

Thời gian hồi phục e là không xác định được.

Lộc Hàm đứng bên giường bệnh, hồi tưởng lại từng câu chữ trong lời nói của Chung Đại, tê tái hết cả người. Tình trạng hiện giờ của Chung Đại, sống không ra sống, chết không ra chết, còn phải chịu dằn vặt đến bao giờ? Còn có Mẫn Thạc, cậu sẽ hận hắn, hận hắn đến chết?

Chung Đại đã nói, tuyệt đối không nói cho Mẫn Thạc, hãy nói là cậu chết rồi.

Mẫn Thạc có ước nguyện, muốn cùng người mình thích đi du lịch nước ngoài, cả đời cậu ấy đã sống trong cô nhi viện rồi, không biết thế giới bên ngoài như thế nào. Chung Đại sợ Mẫn Thạc vì mình mà không chịu đi, nếu may mắn có thể tỉnh lại thì tốt rồi, nhưng nếu lỡ không vượt qua…

Lộc Hàm thuê người trong bệnh viện chăm sóc Chung Đại, tuyệt đối, không được nói ra ngoài.

Mẫn Thạc giống như lúc nghe tin Chung Đại mất, ngờ nghệch ra đó, dọa Lộc Hàm phát sợ. Nhưng mà, Lộc Hàm nói đều là thật, Mẫn Thạc chỉ có thể tin.

“Em đi thăm cậu ấy được không?”

“Anh đã không giữ lời với Chung Đại một lần rồi.”

“Lộc Hàm… em không yên tâm…”

“…”

“Cậu ấy sẽ khỏe lại nhanh thôi đúng không?”

“Ừ, chỉ cần cậu ấy cố gắng thôi. Chung Đại là người tốt, ông trời không hại cậu ấy đâu.”

“Em đi an ủi cậu ấy… được không?”

“… Đều nghe lời em. Mặc kệ em đi đâu anh cũng sẽ bảo vệ em.”

Mẫn Thạc cười, nụ cười vui vẻ nhất trong suốt những ngày qua. Lộc Hàm ôm cậu vào lòng, bảo vệ người này, nhất định phải bảo vệ người này, nhiệm vụ cả đời của Lộc Hàm chỉ là như vậy thôi.


Lời editor: A thật ra bản gốc của tác giả là Chung Đại không có sống, cứ như vậy mà đi luôn, nhưng như vậy thật đau đớn và tội nghiệp anh Đại của chúng ta quá, nên là mình không muốn để cậu ấy đau khổ tới giọt cuối cùng như vậy. Đại a, cưng sẽ hạnh phúc thôi! Bên cạnh đó cũng ghét cha Lù dễ sợ =,=

[Edit] [Lumin] Bảo vệ em (Chương 3)

Mẫn Thạc đánh vào đầu mấy cái để không nghĩ tới Lộc Hàm nữa, nhưng đã đến Bắc Kinh một chuyến, cứ tay không trở về thật có lỗi với chính mình, hay là cứ đi tham quan khắp thủ đô đi, thuê một chỗ ở, tìm công việc bán thời gian, đồng thời tìm người đã giúp đỡ mình lúc trước. Qua mấy ngày, cuối cùng cậu cũng xin được việc ở một khu mua sắm nhỏ.

Mẫn Thạc mang theo tâm trạng hưng phấn đi tới nhà ăn, bận rộn cả ngày rốt cuộc có thể nghỉ ngơi rồi. Vừa từ toilet đi ra liền gặp phải một tên to con, nhìn bộ dạng không phải người tốt gì, vừa định chạy thật nhanh ra ngoài liền bị hắn chắn ngang lối đi.

“Cậu muốn gì?” Mẫn Thạc bắt đầu lùi về phía sau.

“Cậu nói thử xem?” Người lạ mặt vừa nói vừa túm lấy tay Mẫn Thạc áp lên tường.

Mẫn Thạc nhất thời hốt hoảng tát người nọ một cái, nhìn thấy hắn bắt đầu phát hỏa định đánh mình, cậu liều mạng cầm chiếc thùng bên cạnh đánh vào người đối phương rồi thừa cơ trốn đi.

“Bắt nó lại!” Chân chưa ra khỏi cửa đã bị mấy tên đàn em của hắn bắt lại, xiết tay sau lưng, cậu chưa kịp hoàn hồn lập tức bị trả mấy cái tát lên mặt, khóe miệng chảy ra một đường máu.

“Dừng tay!” Một giọng nói quen thuộc truyền đến bên tai Mẫn Thạc.

“Chung Đại mặc kệ tớ!” Mẫn Thạc hét lớn, mặt tràn đầy vui mừng nhưng vẫn là lo lắng nhiều hơn. Chung Đại không để ý đến lời Mẫn Thạc, hướng đến chỗ tên to con kia đấm hắn một quyền, khiến bọn đàn em như hổ đói nhảy vồ về phía mình.

“Chung Đại coi chừng!” Mẫn Thạc nóng vội vô cùng, một lúc sau mới phát hiện Chung Đại đánh nhau cũng không kém, từng quyền đều đánh chúng ngã lăn ra.

Đánh không lại, tên to con hướng về phía Mẫn Thạc giơ nắm đấm, Mẫn Thạc vì sợ hãi vừa tránh đi vừa nhắm mắt lại, nhưng nắm đấm chưa kịp đến, cậu lại cảm giác bản thân nằm gọn trong lồng ngực một người, chậm rãi mở mắt, là Chung Đại đưa lưng giúp cậu đỡ cú đấm ấy, sau đó liền kéo cậu chạy đi, không biết bao lâu mới dừng lại.

“Chung Đại, tại sao cậu lại ở đây?” Cuối cùng cũng có thể hỏi rồi.

“Thật ra tớ đều ở đây mà.” Nói đoạn lại giúp Mẫn Thạc lau đường máu trên khóe môi.

“Cậu đi theo tớ cho đến tận bây giờ?”

Chung Đại không nói, chỉ gật đầu.

“Chỗ ở của tớ trước đây là cậu thuê? Cũng là cậu đưa tớ đi bệnh viện?”

“Ừm…”

“Tiền ở đâu ra cậu trả…”

“Tớ khác cậu ở chỗ là ở nhà hàng rửa bát thôi.” Chung Đại cười cười vuốt tóc Mẫn Thạc, thực tế là cậu ở nhà hàng dọn toilet, buổi tối lại đi biểu diễn múa võ.

“Có thật không? Vậy tại sao cậu gầy như vậy…”

“Tớ phải giảm béo mà.” Thực tế là chính mình luôn nhịn ăn, đem tiền trả tiền thuê cho Mẫn Thạc còn giúp cậu hỏi thăm tin tức của Lộc Hàm.

“Gầy thành như vậy còn gọi là giảm béo sao…” Nói xong vội kéo người đối diện đi ăn cơm.

“Về sau không cần tránh né, theo tớ sinh sống đi.” Mẫn Thạc trừng mắt nhìn Chung Đại.

“Được rồi, tớ đồng ý mà.”

Hai người ngồi ăn cơm không để ý có người ở bên ngoài xem không vừa mắt, tay mạnh mẽ nắm lại thành nắm đấm. Kim Mẫn Thạc, không phải nói thích tôi sao? Hiện tại đi quyến rũ người thứ hai? Thật sự rất đáng khinh bỉ. Lộc Hàm không nghĩ tới việc vị trí của Mẫn Thạc trong lòng hắn chính là không thể thay thế, tức giận nhìn hai người nọ vui vẻ ăn cơm, chốc lát liền rời đi, trong lòng chán ghét tột cùng. Mẫn Thạc và Chung Đại ăn cơm xong thì đi dạo phố, vô tình gặp được Lộc Hàm cùng Trần Tuệ Lâm hẹn hò, liếc mắt nhìn qua thấy biểu tình trên mặt Mẫn Thạc thật không tốt chút nào.

“Thật trùng hợp! Nếu không ngại làm bóng đèn thì cùng đi đi.” Lộc Hàm tận lực châm chọc Mẫn Thạc, khiến cậu càng nghe càng cúi gằm mặt, Lộc Hàm nhìn bộ dạng thương tâm đó trong lòng thực thỏa mãn.

“Không cần các cậu đâu, bọn tôi còn muốn đi dạo thêm một chút nữa.” Nhìn Mẫn Thạc chịu khổ Chung Đại liền bước lên giải vây, hơn nữa còn choàng tay qua vai Mẫn Thạc. Lộc Hàm trong ánh mắt rất không thoải mái trừng mắt nhìn Chung Đại, nhưng Chung Đại vốn không có để tâm, xoa đầu Mẫn Thạc, cố ý nói với âm lượng gấp đôi: “Tú Mẫn về sau nếu muốn liền có thể cùng nhau đi dạo phố a.”

Lộc Hàm thật sự bốc hỏa, ánh mắt như chứa đựng ngàn mũi tên nhìn Mẫn Thạc, cậu dám nói đồng ý tôi sẽ không tha cho cậu.

“Chung Đại… Ta… Lộc Hàm…” Đối mặt với Lộc Hàm luôn xem mình như kẻ thù và Chung Đại luôn nghĩ cho mình, Mẫn Thạc không biết phải nói cái gì, kéo Chung Đại chạy đi.

Lộc Hàm bị bỏ lại không để ý đến biểu tình khó hiểu của Trần Tuệ Lâm, nhìn bóng dáng hai người họ chạy đi đến khi khuất hẳn, không tình nguyện kéo Trần Tuệ Lâm rời đi.

“Cậu làm sao vậy…” Mẫn Thạc kéo Chung Đại chạy thật xa mới dừng lại hỏi.

“Tớ giúp cậu thôi. Cậu ta biết cậu thích cậu ta còn đối xử với cậu như vậy, cậu không thấy cậu ta quá đáng rồi sao?”

“Cho dù hắn đối với tớ không tốt, tớ cũng không để ý…” Mẫn Thạc cúi đầu, Chung Đại cười khổ vuốt tóc cậu, trong lòng so với bất kì ai đều khổ sở hơn.

Chung Đại thực hâm mộ Lộc Hàm có thể khiến Mẫn Thạc đem cả trái tim đặt lên người hắn, còn mình dù cố gắng như thế nào cũng không thể khiến Mẫn Thạc hiểu được tâm ý của mình. Nhưng cho dù Mẫn Thạc không biết, Chung Đại cũng sẽ liều mạng bảo vệ Mẫn Thạc, dù cậu có chết đi cũng sẽ không đáng tiếc.

Lộc Hàm cùng Tuệ Lâm ăn bữa tối lại không yên lòng nhớ lại bóng dáng Mẫn Thạc cùng Chung Đại rời đi, đột nhiên nổi giận đập mạnh tay xuống bàn.

“Lộc Lộc làm sao vậy?” Trần Tuệ Lâm nắm lấy góc áo Lộc Hàm, nước mắt cũng sắp rơi xuống.

Một màn như vậy lại khiến Lộc Hàm nhớ lại chuyện cũ, chỉ cần mình nổi giận một chút, Mẫn Thạc liền tội nghiệp nắm lấy góc áo xin lỗi. Cái này gọi là độc dược hay sao? Tại sao lại nghĩ đến Mẫn Thạc nhiều như vậy?

“Anh có việc đi trước, em từ từ dùng bữa.” Lộc Hàm không để cho Trần Tuệ Lâm có cơ hội đáp lời, đem tiền đặt lên bàn rồi rời khỏi nhà hàng.

Trên đường có rất nhiều đôi tình nhân đi qua, vì sao những người khác có thể hạnh phúc như vậy, mà chính mình lại vì một Kim Mẫn Thạc mà phiền não, rốt cuộc là đang nghĩ cái gì? Kim Mẫn Thạc thật sự tốt như vậy sao? Trong chớp mắt trời đổ mưa to, Lộc Hàm toàn thân ướt đẫm, vừa đi dưới màn mưa vừa hồi tưởng, một loạt kí ức thật không thể nào quên.

Lộc Hàm tựa như bị ông trời từng giọt từng giọt đánh cho thức tỉnh, cười khổ nhận ra mình sớm đã đem Mẫn Thạc đặt ở chỗ không ai có thể thay thế được rồi, vậy mà bản thân trước đây vẫn ngu ngốc không nhìn ra. Lộc Hàm nghĩ ngợi mãi đến khi trời tạnh mưa, cả người cũng không chỗ nào khô nữa, vừa quyết định đi tìm Mẫn Thạc liền bị một vật cứng đánh vào sau gáy, trước mắt tối sầm ngã xuống.

Không biết qua bao lâu, Lộc Hàm khó khăn mở mắt tỉnh dậy lại không biết mình đang ở đâu, quan sát xung quanh một lúc liền phát hiện ra trên tường toàn là ảnh chụp truy nã của mình, chưa kịp lấy lại tinh thần đã thấy chỗ lối ra vào hé lên một tia sáng.

[Edit] [Lumin] Bảo vệ em (Chương 2)

Bước xuống tàu, Tú Mẫn mặc chiếc áo màu bạc mỏng tang, hai tay ôm lấy thân thể bước đi một cách chậm rãi đến trạm xe buýt, muộn như vậy cũng không còn xe buýt nữa, các nhà trọ đều đã đóng cửa, muốn tìm chỗ ngủ một đêm cũng khó khăn. Tú Mẫn nằm trên ghế ở trạm xe buýt co người lại, toàn thân run rẩy từng hồi, lát sau liền thiếp đi, lại cảm thấy cả người rất không thoải mái. Đến khi tỉnh lại đã thấy chính mình đang nằm trên giường bệnh.

“Sao tôi lại ở đây… khụ…” Tú Mẫn mở miệng nói vài tiếng liền cảm thấy rất đau.

“Cậu sốt rất nghiêm trọng, may mắn có người đưa đến bệnh viện kịp thời, nếu không đã sớm chết cóng rồi.” Nữ y tá đem nước đưa cho Tú Mẫn, chậm rãi nâng cậu ngồi dậy.

“Là ai mang tôi đến bệnh viện?”

“Không biết, cậu ấy chỉ để lại một chút tiền rồi đi.” Y tá mang tiền đưa cho Tú Mẫn.

“Không quen biết cũng cho tôi tiền? Như vậy rất kì quái…”

“Tôi thấy cậu ta rất quan tâm cậu, đưa ngươi vào còn dặn dò chúng tôi nhất định phải chăm sóc tốt cho cậu, trước khi cậu tỉnh cậu ta còn cầm lấy tay cậu.”

Tú Mẫn nhìn chằm chằm túi tiền, là Lộc Hàm đúng không? Là Lộc Hàm mang cậu đến đây đúng không? Không hiểu sao trong lòng có chút hưng phấn.

“Lộc Hàm, tớ thật sự rất rất muốn sớm được nhìn thấy cậu…”

Tú Mẫn bị bệnh vài ngày cuối cùng cũng xuất viện, đến phụ việc ở tiệm bánh mì. Ngày hôm ấy, cậu vẫn như thường lệ lau dọn tủ, liền bị một bóng dáng trước mặt hấp dẫn, tấm lưng kia thật sự rất quen thuộc, luống cuống chạy về phía người nọ, nhưng chỉ dám đứng nấp ở một bên.

“Lộc tổng, xin hỏi ngài có cần giúp gì không?” Người nào đó cất giọng lễ phép hỏi.

“Vài ổ bánh mì, thăm người bệnh.”

Tú Mẫn cảm giác tim mình đập theo gia tốc, nước mắt bất giác chảy xuống, nhìn thấy Lộc Hàm cầm túi bánh mì chuẩn bị rời đi liền tìm chỗ khác nấp, nhìn Lộc Hàm đi về phía bệnh viện, chân bất giác cũng chạy theo sau. Lộc Hàm đến quầy tiếp tân, tim Tú Mẫn như sắp nhảy ra, chờ mong câu hỏi xem mình ở phòng bệnh nào, thực chất, cậu vẫn hi vọng Lộc Hàm đến đây là để tìm mình.

“Xin hỏi Trần Tuệ Lâm ở phòng bệnh nào?”

Tú Mẫn tựa hồ nghe thấy tiếng vỡ từ trong lòng, lại theo sau Lộc Hàm đi đến một phòng bệnh cao cấp, lặng lẽ đứng nấp ở bên ngoài. Cửa khép hờ, một cô gái bộ dáng ngọt ngào nhìn Lộc Hàm mỉm cười, dang tay ôm lấy người đối diện. Tú Mẫn thật không biết bản thân có bao nhiêu dũng cảm, nhìn Lộc Hàm hạnh phúc ôm lấy người kia, không biết qua bao lâu mới xoay người chuẩn bị rời đi, lại đụng phải Lộc Hàm vừa từ trong phòng bệnh bước ra. Cũng không rõ là may mắn hay xui xẻo, Tú Mẫn nhìn thấy bộ dạng Lộc Hàm dường như không có nhận ra cậu, liền mở miệng trước.

“Lộc Hàm, tớ là Tú Mẫn.”

“Tú Mẫn?” Lộc Hàm hình như cả tên cậu cũng không nhớ nữa.

“Chúng ta trước kia ở cô nhi viện…” Lời chưa kịp nói hết đã bị Lộc Hàm thô bạo kéo vào chân cầu thang, lại mạnh mẽ bỏ tay ra.

“Cậu là Kim Mẫn Thạc. Đúng không? Cậu sao lại ở trong này?”

Kim Mẫn Thạc là tên của cậu, chỉ là trước đó Lộc Hàm gọi cậu là Tú Mẫn, nên cuối cùng trở thành thói quen dùng cái tên này, hôm nay lại nghe chính miệng Lộc Hàm gọi ba chữ Kim Mẫn Thạc, trong lòng càng khó chịu.

“Tớ vào bệnh viện có chút chuyện, trùng hợp thấy cậu cũng vào đây liền đi theo sau.”

“Trùng hợp? Hay là coi trọng tiền của tôi?” Lộc Hàm hoài nghi nhìn chằm chằm Mẫn Thạc.

“Cậu như thế nào… xem tớ thành cái dạng gì? Chúng ta đã từng là bạn bè tốt…”

“Cũng là đã từng, trong thư tôi viết rất rõ ràng, phải quên đi cuộc sống ở cô nhi viện, vì cái gì cậu phải chạy đến đây phá hư chuyện của tôi?” Lộc Hàm tựa hồ không thể nhịn được nữa, hung hăng đẩy Mẫn Thạc ngã xuống.

“Tớ chỉ muốn gặp cậu… Tớ thích cậu…”

“Thích tôi? Cậu quên cậu là con trai rồi? Nói ra không cảm thấy ngượng miệng hay sao?”

“Hắt xì” Tiếng mở cửa truyền đến bên tai, còn có giọng nói trong trẻo: “Lộc Hàm sao lại đứng trong này?”

Nghe thấy giọng Trần Tuệ Lâm, Lộc Hàm có chút khẩn trương. “Không có gì, cậu ta bị ngã, anh đến xem như thế nào thôi.” Nói một câu liền vội vàng đỡ lấy Mẫn Thạc, xong lại tiến đến chỗ Trần Tuệ Lâm.

“Lộc Lộc của em thật tốt bụng.” Cô gái kiễng chân lên một chút, hôn nhẹ vào má Lộc Hàm.

Lộc Hàm cứ như vậy rời đi, Mẫn Thạc thấy rất rõ trong một khắc xoay người kia Lộc Hàm hung hăng trừng mắt về phía mình. Cầu thang lại trở nên yên lặng. Chẳng phải trước đây đều thích sự yên lặng hay sao? Vì sao hiện tại lại cảm thấy cô đơn? Chẳng phải đã tìm thấy Lộc Hàm rồi ư?

Hiện tại tìm được rồi lại thương tâm như vậy. Cậu dựa vào tường, mệt mỏi quá… thật sự mệt mỏi quá… tâm tư lạnh đi không ít rồi. Mẫn Thạc nhìn chằm chằm vòng cổ mà Lộc Hàm tặng cho, lấy lại tinh thần, lại nhớ tới trạm xe buýt nơi mình ngã bệnh trước kia, không biết làm sao mình được đưa đến bệnh viện, cũng không biết làm sao mình có được số tiền đó, nhưng những chuyện đó xem như không quan trọng đi, quan trọng là hiện tại cậu phải rời khỏi chỗ này.

Chờ xe buýt đồng thời hi vọng có thể gặp lại người đưa mình đến bệnh viện, Mẫn Thạc muốn cảm ơn người ta một tiếng. Nhìn xung quanh một hồi, liền phát hiện phía bên kia đường có một người đứng nhìn mình chằm chằm, ánh mắt rất quen thuộc, rất giống Chung Đại. Đối phương tựa hồ biết cậu đã phát hiện ra liền vội vàng chạy đi, Mẫn Thạc theo bản năng đuổi theo, cũng không để ý đến đường xá. Đèn xe lớn chiếu vào mắt làm cậu sợ hãi díu hai mắt lại, đột nhiên cảm nhận được cả người bị ôm vào lồng ngực, ngã xuống bên đường.

“Đột nhiên lao ra đường cái? Muốn chết hả?” Nghe thấy tiếng lái xe quở trách, Mẫn Thạc càng sợ hãi run lên bần bật, sau lưng liền truyền đến vài cái vỗ về nhẹ nhàng, tựa hồ như đang cố an ủi cậu.

Mẫn Thạc quay lưng lại, ngốc nghếch ngây người. Đối phương chính là Lộc Hàm. Chính Lộc Hàm cũng lộ ra thập phần kinh ngạc, theo bản năng buông hai tay đang ôm lấy người cậu ra.

“Tại sao lại là cậu? Cậu lại cố tình đúng không?”

“Không… Tớ chỉ nhìn thấy bóng dáng khá quen thuộc…” Nhớ tới Chung Đại vừa nãy còn ở đây, Mẫn Thạc không nghĩ ngợi muốn tiếp tục băng qua đường lại bị Lộc Hàm nắm cổ tay kéo lại.

“Làm cái gì nữa? Lại muốn phóng ra đường chính? Xem ra là cậu cố ý.”

“Tớ không phải.”

“Không phải sao? Tôi cứu cậu một lần cậu lại muốn tôi cứu thêm lần nữa?” Lộc Hàm cầm lấy tay Mẫn Thạc càng lúc càng mạnh.

“Đều không phải.” Nói xong nước mắt nóng ấm liều mạng chảy xuống.

“Khóc? Đàn ông con trai khóc cái gì? Muốn ai thông cảm cho cậu?” Lộc Hàm càng nói giọng càng hung hăng, tựa như một đao đâm vào lòng Mẫn Thạc.

“Đủ rồi.” Mẫn Thạc không chịu nổi nữa, tát Lộc Hàm một cái đau điếng, thống khổ chạy đi.

Chạy tới công viên, Mẫn Thạc hét lên một tiếng, đem bao nhiêu mệt mỏi xõa hết đi, đến khi cổ họng sắp vỡ ra mới dừng lại, mặc dù trong lòng thư thái không ít nhưng vẫn rất nặng nề, cả người nằm dài trên cỏ lại nhớ lúc mình tát Lộc Hàm một cái, trong lòng càng băn khoăn, gương mặt điển trai đó thật sự bị mình tát một cái, thật sự xúc phạm lòng tự trọng của hắn, sau này cậu vốn không thể nhìn mặt hắn. Mẫn Thạc, thật sự đủ thất bại rồi.

[Edit] [Lumin] Bảo vệ em (Chương 1)

[Edit] [Lumin]

Bảo vệ em

Author: 鹿包98
Editor: Baby Dolphin

Bản edit chưa có sự đồng ý của tác giả, xin đừng mang ra ngoài tội chủ vườn.
Mọi người năm mới vui vẻ!


Sáng sớm mùa hạ, ngoài trời thổi đến từng tia oi bức, một cậu bé chín tuổi nằm trên bãi cỏ phía đông cô nhi viện, ngắm nhìn màu lam biên biếc trên không trung, thấp thỏm đợi chờ.

“Tú Mẫn, có thư.” Âm thanh vang lên từ bên ngoài làm cậu ngồi dậy chạy ra chỗ người giao thư.

Vừa nhìn thấy dòng chữ trên đó, khuôn mặt đang nở nụ cười chợt biến mất đi, lá thư cũng xé thành nhiều mảnh, nước mắt không tự chủ theo khóe mắt chảy xuống, tuyệt vọng ngửa mặt lên nhìn trời. Tú Mẫn trong lòng một bội nghi vấn không biết hỏi ai, cũng không biết ai có thể cho cậu đáp án. Thẳng đến hoàng hôn xuống mới chậm rãi đi vào, mang trạng thái ngốc đi không cẩn thận vấp phải mấy bậc thang, cả người ngã sóng soài trên mặt đất.

“A!” Cơn đau xác thịt làm sao sánh được nỗi đau trong lòng. Nghe thấy tiếng kêu, An Điềm lão sư của cô nhi viện khẩn trương chạy ra ngoài, liền gặp Tú Mẫn không nhúc nhích ngồi trên cỏ rơi nước mắt, biểu tình có chút luống cuống.

“Tú Mẫn lại sao nữa rồi? Làm sao lại bị thương?”

Tú Mẫn không lên tiếng, chỉ vào trái tim trong lồng ngực. Lão sư hớt hải đem cậu đến bác sĩ kiểm tra, sau cùng biết được chỉ là vết thương ngoài da, có chút nổi giận lớn tiếng, lại không phát hiện sự khác thường của Tú Mẫn. Chờ người đi ra ngoài một lúc lâu, Tú Mẫn mới chậm rãi mở to mắt nhìn chiếc giường bên cạnh, là chiếc giường mà Lộc Hàm từng nằm, trên đó còn lưu lại mùi hương của hắn, nhưng không còn nhìn thấy hình dáng quen thuộc ấy nữa.

Tú Mẫn đi lại chỗ giường hắn, trên tay cầm sợi dây chuyền thập tự giá, là vật duy nhất Lộc Hàm để lại cho cậu trước khi rời đi, còn nói là vòng cổ có thể thay hắn ở bên cạnh mình. “Tiểu Lộc, hiện tại như thế nào rồi? Có vui vẻ hay không? Cuộc sống nơi đó có như cậu hi vọng hay không?” Nghĩ một lúc, nước mắt lại thi nhau chảy xuống.

“Hắt xì” Thanh âm ở phía cửa truyền đến, Tú Mẫn vội vàng cúi đầu lau nước mắt. Là An Điềm lão sư mang cơm chiều đến cho cậu.

“Nhớ Lộc Hàm sao? Trong thư Tiểu Lộc có nói khi nào thì trở về không?”

“Tiểu Lộc sẽ không trở về, trong thư hắn nói đã quen rất nhiều bạn bè giàu có, cuộc sống cũng nên đổi mới rồi, sẽ không để cho người ngoài nghĩ hắn từng là cô nhi, lại càng không hẹn gửi thư cho con nữa…”

“Đây là lựa chọn của Lộc Hàm, con và nó là bạn bè có phải hay không nên ủng hộ nó?” An Điềm lão sư nắm chặt cánh tay Tú Mẫn, hướng cậu an ủi.

Tú Mẫn không nói tiếp, cũng không biết nói gì nữa, từ khi Lộc Hàm rời đi hắn không nói chuyện với cậu nhiều nữa, cậu càng không nghĩ sẽ có quan hệ bạn bè với Lộc Hàm. Cậu thích hắn. Ngày đó Lộc Hàm đi cậu không đủ dũng khí đem tiếng lòng nói cho đối phương, một lòng muốn lớn lên sẽ nói hết ra với Lộc Hàm, hiện tại đã quá muộn rồi, không thể oán hận ai, chỉ có thể tự trách mình không phải quý tộc, nếu không Lộc Hàm có lẽ đã có điểm thích cậu rồi. Đợi lão sư đi ra ngoài, Tú Mẫn chưa ăn gì đã vội nhảy vào ổ chăn, cuộn mình.

Nhiều ngày như thế trôi đi.

Tú Mẫn không tiếng động đi đến vườn hoa, nhìn xung quanh một hồi mơ hồ nhìn thấy hai thân ảnh mình và Lộc Hàm cùng nhau nô đùa, lại cảm giác như đã trôi qua rất rất nhiều năm. Tú Mẫn nằm xuống bãi cỏ, từng đoạn kí ức tua đi tua lại trong đầu, ngây ngốc đến nỗi dường như cả đời không thể quên được đôi mắt của người kia. Lộc Hàm từng ước nguyện sau này sẽ được một nhà khá giả nhận nuôi, sống tự do phong lưu một chút.

“Tiểu Lộc, hiện tại vui vẻ rồi chứ? Ý nguyện của cậu thành toàn rồi.”

Tú Mẫn hướng lên trời lẩm bẩm, đột nhiên nhìn thấy một khuôn mặt phóng to tới trước mặt mình, không kịp chuẩn bị tinh thần “A” một tiếng.

Khóe miệng người nọ khẽ cong lên: “Haha, thực dễ dàng bị dọa mà.”

“Đột nhiên xuất hiện thật muốn dọa chết người ta mà. Tôi từ trước đến giờ chưa có gặp cậu, là mới đến đây?”

“Kim Chung Đại”, người nọ vừa nói vừa giơ tay về phía Tú Mẫn.

“Ân… Tú Mẫn.”

“Vừa rồi không biết cậu nghĩ cái gì, xem chừng rất bi thương” – Chung Đại vừa nói vừa bắt chước Tú Mẫn nằm xuống hưởng thụ ánh nắng.

“Chuyện dài dòng, không thể nói ít được.”

“Tôi nguyện ý nghe.”

“Thực giống hắn.” Tú Mẫn ngẩng đầu nhìn Chung Đại,

“Hắn?”

“Phải, hắn là Lộc Hàm, tôi ở chỗ này quen biết hắn, mấy ngày trước vừa được nhận nuôi rồi.” Tú Mẫn dành thời gian cả buổi chiều, đem chuyện mình cùng Lộc Hàm kể hết cho Chung Đại.

Tú Mẫn cũng không rõ vì sao lại đem chuyện của mình ra nói hết với người chưa quen được một ngày như Chung Đại, có lẽ bởi vì nụ cười của người này cho cậu cảm giác an toàn, cũng có lẽ do người này rất giống Lộc Hàm ở điểm sẵn sàng chơi đùa cùng cậu.

“Cậu vẫn sẽ chờ cậu ta sao?” Tú Mẫn đột nhiên bị Chung Đại hỏi một câu.

“Chờ, chỉ cần còn sống được một ngày, ta tin là sẽ có lúc được gặp lại Lộc Hàm.”

Ngày đó Chung Đại trở thành bằng hữu thứ hai của Tú Mẫn

Bất tri bất giác, Tú Mẫn đã 15 tuổi, làn da trắng ngần, so với nữ sinh còn nổi trội hơn, khuôn mặt hoàn mỹ, chỉ có khuyết điểm duy nhất là thân không đủ cao, thường bị Chung Đại cao hơn một cái đầu giễu cợt, nhưng vẫn có thể làm điên đảo rất nhiều cô gái. Ngày nọ, Tú Mẫn đang ở trong phòng thu dọn hành lý thì bị Chung Đại phát hiện.

“Cậu muốn đi đâu?”

“Tìm cậu ấy.”

“Nhiều năm như vậy vẫn không quên được hắn?”

“Đúng vậy, hạnh phúc của mình thì do mình nắm giữ, tôi phải đi tìm cậu ấy.” Tú Mẫn đem bộ quần áo cuối cùng để vào hành lý, kéo đi về phía cửa.

“Nếu phải đi thì tớ đi cùng cậu.” Chung Đại chắn trước mặt Tú Mẫn, đáy mắt có chút thương tâm.

“Không cần, tớ cũng không biết khi nào thì có thể tìm được, không thể để cậu theo tớ lưu lạc khắp nơi được.”

“Chính là…”

“Có được người bạn như cậu tớ đã rất thỏa mãn rồi, sau này có duyên gặp lại.” Tú Mẫn ôm chặt Chung Đại, lát sau liền rời khỏi cô nhi viện, bắt đầu lộ trình đi tìm Lộc Hàm.

Tú Mẫn đến thành phố lớn lân cận, dựa vào khung cảnh tấm ảnh chụp Lộc Hàm đi hỏi khắp nơi, tuy rằng cơ hội nhỏ bé, nhưng phải thử một lần. Tú Mẫn trên người mang theo rất ít tiền, chỉ có thể hỏi thăm người trên phố, một khi có tin tức liền chạy đến nơi được người ta chỉ cho.

Đôi lúc đến nơi đó rồi mới biết mình bị lừa, số tiền ít ỏi mang theo không đủ trụ vững được bao nhiêu ngày, chỉ có cách đi làm thuê cho mấy quán ăn nhỏ, may mắn được ở lại chỗ làm thuê, so với tưởng tượng của cậu thì chỗ ở như vậy đã tốt hơn nhiều rồi. Nhiều ngày trôi qua, Tú Mẫn vừa làm việc vừa hỏi thăm tin tức của Lộc Hàm, đi nhiều nơi, làm nhiều công việc khác nhau, chính mình cũng không đếm nổi đã làm bao nhiêu việc rồi, nhưng vẫn không tìm được Lộc Hàm. Tú Mẫn lên tàu hỏa đi đến nơi khác, bắt đầu do dự có phải hay không nên buông bỏ đi, cố gắng lâu như vậy đều thất bại rồi. Cậu thiếp đi một lúc, khi tỉnh lại thì tàu đã vào ga, nhìn xuống dưới chân phát hiện ra hành lý đều không thấy nữa, hết thảy đều không thấy nữa, trên người một chút tiền cũng không có, chỉ có duy nhất chiếc vòng cổ Lộc Hàm tặng vẫn còn nguyên đó.

[Shortfic] [Lumin] Phi Yến Nở Muộn (Chương 4) (END)

Mặc dù nói là muốn cho Mẫn Thạc thành lập gia thất trong năm nay, nhưng cậu không đồng ý, Kim lão gia cũng không muốn dùng sức ép đối với con trai. Tuy là ông chỉ có một quý tử duy nhất, nhưng con trai muốn thế nào ông sẽ chiều theo thế nấy, chuyện gia thất cũng không ngoại lệ, bởi vì trước giờ chưa một lần cậu khiến phụ thân buồn lòng. Một năm rồi, Mẫn Thạc đã không muốn nhắc đến chuyện cũ, nhưng cậu không kết hôn là vì không thể thích được bất kì nữ nhân nào, cho dù là nhất phẩm phu nhân sắc nước hương trời, vẫn không thể nào khiến cậu có thể động đến trái tim.

Từ khi biết chuyện hắn là hoàng tử đến nay đã một năm trôi qua. Mẫn Thạc luôn tự đánh vào ngực mình và bảo rằng cậu không còn yêu thương hắn nữa. Năm năm xa cách, năm năm bị bỏ rơi, bản thân mà còn yêu hắn thì thật sự quá ngốc nghếch.

Nhưng tất cả chỉ là do cậu tự đánh vào ngực mình.

Tiết trời mùa đông se se lạnh, Mẫn Thạc khoác lên người chiếc áo lông màu trắng thật dày, trên tay cầm một cái ô lớn lặng lẽ bước ra khỏi phủ Kim gia. Từng đợt tuyết rơi lạnh lùng phủ khắp chiếc ô nhỏ màu đen, hai gò má cậu đã ửng hồng hơn vì lạnh.

Không biết tại ai và vì cái gì, đôi chân cậu lại theo lối rẽ đi đến con suối quen thuộc cách đó không xa. Dọc hai bên đường toàn là những bông hoa Phi Yến đang nở rộ, không biết ai đã có lòng trồng nó như thế này. Bước chân cậu đều đặn theo con đường mòn mà đi vội vã, một lát sau liền ngay lập tức dừng lại trước dòng nước lạnh ngắt dưới từng tán cây khô.

Đôi chân Mẫn Thạc cứng đờ ra trước khung cảnh vừa lọt vào tầm mắt. Cậu muốn ngay lập tức quay lưng bỏ đi, nhưng lại không có một chút sức lực nào để cử động. Ánh trăng vàng vành vạnh trên nền trời nhẹ nhàng chiếu xuống mặt đất, hình ảnh nam nhân ngâm mình trong suối lạnh càng trở nên ảo diệu đến không ngờ, Mẫn Thạc cứ ngỡ bản thân mình đang lạc vào một giấc mơ, nhưng giấc mơ này, cậu vĩnh viễn cũng không muốn tỉnh lại.

“Trời rét, ngươi hà cớ gì phải ngâm mình trong nước lạnh, khác nào tự khiến bản thân bị nhiễm phong hàn?”

Nam nhân dường như không nghe thấy, tiếng nước suối cứ đều đều lách qua khe đá, vang lên những âm thanh róc rách nhịp nhàng.

“Ta nói ngươi có nghe không? Tuyết vẫn đang rơi.”

Hắn dường như vẫn không nghe thấy, không nhìn thấy. Mẫn Thạc cũng nhíu mày mà xoay người đi.

“Ngươi nói gì?”

Thanh âm trầm thấp vang lên đủ để truyền đến tai Mẫn Thạc, nam nhân ngâm mình trong nước vẫn không chịu bước lên bờ.

“Ta bảo ngươi không được ngâm mình trong nước lâu như vậy. Ngươi xem, tuyết rơi rồi, hẳn là sẽ rất lạnh đi.”

“Còn ngươi, mang theo ô lớn như vậy, lại bằng cách nào mà để tuyết rơi lên người như thế này? Ngươi thật giỏi, nói ta nhe ngươi làm bằng cách nào?” Lộc Hàm đưa tay lên lấy ra trên cổ áo Mẫn Thạc một ánh tuyết nhỏ.

“Ngốc tử, ngươi ướt hết rồi!” Mẫn Thạc nhìn cả người hắn chẳng có chỗ nào khô.

“Ta không sao!”

“Ngươi thân là hoàng tử, đại giá quan lâm nước ta, sao không đến hoàng cung?”

“Ngốc, hoàng tử cái gì? Ta bây giờ là Lộc Hàm, là Lộc Hàm của năm năm trước. Tiểu tử ngốc nhà ngươi nhìn có ra ta không?”

“Ta không có ngốc.”

“Kim thiếu gia đại ngốc!”

“Ta không có ngốc…”

“Ngươi là ngốc nhất rồi!”

“Ta không có ngốc… hức…”

“Được rồi, ngươi không ngốc, ta ngốc. Đừng khóc, cả người ta ướt thế này, sẽ không thể ôm ngươi vào lòng.”

“Lộc Hàm ngốc, mặc áo của ta vào đi, ta hôm nay khoác đến hai lớp áo.”

“Ta không có ngốc.”

Đêm đông lạnh lẽo có trăng thanh soi sáng, một tiểu tử ngốc nằm gọn trong lòng một nam nhân ngốc, dưới một tán ô xòe rộng. Không gian vô cùng lạnh giá bỗng chốc trở nên ấm áp đến tột cùng, tưởng chừng như vừa được đưa lên một thiên đường mới, chỉ có hai tên ngốc vui vui vẻ vẻ bên nhau.

“Mẫn Thạc, năm năm rồi, vì cớ gì ngươi một chút cũng không đổi khác?”

“Ta vẫn là ta, nhưng còn ngươi…”

“… Ta xin lỗi!”

“Ngươi đã làm sao?” Mẫn Thạc ngước đôi mắt long lanh nhìn Lộc Hàm.

“Năm năm trước ta vừa cùng mọi người ra biên thùy, cách đó không lâu sau liền bị bọn giặc bắt về nhà ngục, sau đó liền bị mang về nước họ. Không biết có phải vì ta may mắn hay không, lại có dung mạo giống y như đúc với vị hoàng tử vừa thất lạc của lão vua già bên đó.”

“Ân, ta hiểu.”

“Tiểu tử ngốc nhà ngươi thì hiểu được cái gì? Ta không tin đâu!”

“Lộc Hàm ngốc, ngươi đừng trêu ta! Hức…”

“Được được, ta không trêu ngươi, đừng khóc, ngoan!”

“Lộc Hàm ngốc!”

“Ta không mang dòng máu giống ông ấy, nhưng để an ủi hoàng hậu, ta được mang lên làm vậy thay thế cho đứa con đã thất lạc của hai người họ. Ta vốn không muốn làm việc đó, nhưng ngươi có còn nhớ không? Ta đã hứa với ngươi sẽ toàn mạng trở về, không lý nào lại muốn chết nơi đất lạ. Thà bỏ ngươi vài năm, chứ ta không muốn bỏ ngươi một mình cả đời. Ta của khoảng thời gian đó là người xấu, đã khiến người của ta đau khổ.”

“Ai là người của ngươi?”

“Ngươi còn bảo mình không ngốc đi?”

“Ngươi lại trêu ta…”

“Được được, ta không trêu ngươi!”

“Lộc Hàm ngốc!”

“Sau khi vị hoàng tử kia trở về, ta mới được kết thúc nhiệm vụ, cả chuyện hôn lễ đã được định trước cũng trao lại. Nhưng lão vua già ra lệnh giết ta vì sợ những chuyện rắc rối sau này xảy ra. Truy cùng giết tận, một chỗ ta từng trốn tránh cũng không bỏ qua. Mãi đến khi ta làm một hình nộm giả chính mình, khó khăn lắm mới lừa được bọn chúng thì mới thoát nạn. Ta không dám đến gặp ngươi, sợ một ngày nào đó chúng phát hiện ra ta, sẽ làm ngươi bị liên lụy.”

“Lộc Hàm ngốc! Hức hức, ngươi chịu khổ nhiều như vậy, nếu hôm nay ta không đến đây, liệu ngươi sẽ trốn tránh ta đến khi nào? Ta nhớ ngươi!”

“Lúc trước khi ta đến phủ Kim gia để tạm biệt ngươi trước khi ra đi, ta còn nghĩ ngươi không thích ta, ngàn vạn lần cũng không thích ta.”

“Ngốc tử, ta thích ngươi, ngàn vạn lần vẫn rất thích ngươi, chỉ một mình ngươi!”

Mẫn Thạc dụi đầu vào lồng ngực người kia, bao nhiêu giọt lệ đắng cay, hạnh phúc cùng một chút ủy khuất cũng theo đó làm ướt một mảng chiếc áo hắn đang khoác trên người.

Lộc Hàm hôn lên bên má đang ửng hồng của Mẫn Thạc, bàn tay nhẹ nhàng nâng gương mặt cậu lên rồi tiếp tục đặt một nụ hôn hồng đượm lên bờ môi đỏ như hoa anh đào, tay còn lại nâng một bông hoa Phi Yến lên cài vào tóc cậu. Xinh đẹp, nhã nhặn và đáng yêu biết tả thế nào cho hết.

“Mẫn Thạc, ngươi thật giống loài hoa này!”

Kim Mẫn Thạc không biết trong lòng nghĩ gì, trên môi nở một nụ cười rạng rỡ “Ngươi cũng vậy, Lộc Hàm!”

Đôi uyên ương trẻ hạnh phúc ở bên cạnh nhau dưới ánh trăng non vàng rực, trước mặt là một con suối đang nhịp nhàng vang lên những âm thanh nước chảy như hòa vào màn đêm. Bên tay phải của Lộc Hàm là một chiếc giỏ mây đựng đầy hoa Phi Yến, hương thơm dịu dàng lan tỏa khắp xung quanh. Mẫn Thạc vùi đầu vào lòng nam nhân, trên đôi môi nhỏ hé nở một nụ cười đầy hạnh phúc. Năm tháng qua đi, đem đến nơi đây một nửa yêu thương lành lặn, cùng với một nửa trái tim có vô vàn khả năng ghi nhớ tên một người.

Phi Yến dù nở muộn cũng sẽ rất bền. Tình yêu của Lộc Hàm và Kim Mẫn Thạc, muộn đến năm năm, nhưng cuối cùng vẫn có thể cùng nhau sánh vai kề bước, đời đời kiếp kiếp cũng không xa rời.

[Shortfic] [Lumin] Phi Yến Nở Muộn (Chương 3)

Mẫn Thạc cúi đầu chào rồi rời khỏi hoàng cung trở về phủ Kim gia để lấy hoa Phi Yến làm quà tặng. Suốt trên đường đi, hốc mắt cậu cứ liên tục ngày một nóng lên, đôi lông mi cũng thấm ướt long lanh vì nước. Cậu lặng lẽ lấy chiếc giỏ mây lúc trước Lộc Hàm tặng cho, hái vài đóa hoa tím đã nở rộ đặt gọn gàng vào trong đó, rồi lại nhanh như cắt mà đưa tay áo lên lau đi giọt nước đang chực trào ra bên đôi má đỏ hồng. Bây giờ không phải là lúc đề yếu mềm, muốn khóc hãy để sau khi yết kiến hoàng tử xong xuôi, lúc đó muốn rơi vào nhiêu giọt lệ cũng không thành vấn đề.

Mẫn Thạc đưa đôi tay run rẩy cầm giỏ hoa cúi đầu dâng lên cho hoàng tử, sau đó nhanh chóng lui bước trở về phía sau phụ thân, không nói một tiếng nào, cũng không một lần ngẩng đầu lên, hoàn toàn không muốn biết biểu cảm trên khuôn mặt anh tuấn đó lúc nhìn giỏ hoa sẽ thành ra như thế nào.

Buổi tiệc hôm đó toàn là cao lương mỹ vị, cực phẩm quý giá của hoàng tộc, nhưng Mẫn Thạc một chút cũng ăn không ngon, lại nôn nóng muốn ngay lập tức trở về nhà để khóc cho thỏa hết nỗi lòng. Kìm chế lâu như vậy trước mặt nhiều người, hẳn là rất khó chịu đi.

Buổi tối hôm đó, Mẫn Thạc lại ủy khuất mà cắn gối khóc một mình. Cậu kiên nhẫn đợi chờ hắn bốn năm, ngày đêm lo lắng hắn sẽ chịu khổ cực ở biên thùy xa xôi ngàn dặm. Nhưng còn hắn thì sao? Nếu không phải nước láng giềng muốn biếu quà cho vua nước ta, thì hôm nay cậu có được gặp hắn không? Còn nữa, hắn được ăn ngon mặc đẹp, thân phận cao quý, bốn năm qua chưa một lần trở về gặp cậu. Bây giờ Mẫn Thạc mới thấm thía được chuyện dễ tin một lời nói của ai đó sẽ mang lại cho cậu những hậu quả và cái giá đắt như thế nào. Bốn năm lặng lẽ yêu thương hắn, quan tâm hắn, chờ đợi hắn, cậu đã nhận được cái gì? Còn chuyện hắn đột nhiên từ một người mồ côi đi lính biến thành con trai của một vị vua, là hoàng tử của một nước, hiện tại Mẫn Thạc không có thời gian để suy nghĩ, trên đời này chuyện gì mà không có khả năng xảy ra.

Tối hôm đó cậu lại bị nhiễm phong hàn, cơ thể đã yếu lại ở ngoài trời lạnh quá lâu. Kim phu nhân sau khi đem thuốc sang phòng cho con trai thì nán lại thêm một chút để chỉnh sửa chăn gối cho cậu, chợt phát hiện chiếc giỏ mây hàng ngày vẫn treo trên tường không còn ở đó nữa, thấy lạ nên mới nhẹ nhàng hỏi con trai.

“Chiếc giỏ mây bình thường ta vẫn thấy nó ở đây, con đem đi đâu rồi?”

“Hôm nay theo phụ thân họp triều, con đã tặng nó cho hoàng tử nước láng giềng cùng với những bông hoa Phi Yến. Phụ mẫu, chẳng hay người có việc cần dùng đến nó?”

“Không, nhưng con chẳng phải là rất thích nó sao?”

“Con không thích chiếc giỏ ấy nữa, vả lại nếu muốn dùng thì bên ngoài cũng có bán mà!”

“Được rồi, con ngủ sớm đi. Ta cũng rời đi đây!”

“Vâng ạ!”

Kim phu nhân kéo chăn đắp lên người Mẫn Thạc rồi ra khỏi phòng. Đối với chiếc giỏ ấy, Mẫn Thạc không phải là không thích nó, mà là thấy nó không đáng thuộc về mình nữa. Lộc Hàm thay đổi rồi, món quà trước đây hắn tặng cậu tốt nhất cũng là nên trao trả về cho chủ cũ. Cậu không biết, cũng không muốn biết rằng hắn có nhận ra điều đặc biệt của chiếc giỏ đó không, nhưng hắn đã chọn làm hoàng tử mà không chọn trở về bên cậu, thì việc gì phải lao tâm khổ nhọc suy nghĩ nhiều về hắn, để rồi tự chuốc lấy đau khổ về mình.

Lộc Hàm đặt chiếc giỏ cùng những bông hoa đang nở ra tươi tắn lên bàn, nhẹ nhàng vuốt ve từng cánh hoa một, trong đầu hiện lên tràn ngập những hình ảnh bé nhỏ của Kim thiếu gia ngày hôm nay. Cậu đã nhìn thấy hắn đang ở trong vị thế của một chàng hoàng tử cao quý, suy cho cùng, hẳn là sẽ rất đau đi. Với tính cách của Mẫn Thạc, gặp chuyện như thế này thế nào cũng sẽ một thân một mình nước mắt ngắn dài trong phòng. Từ đầu đến cuối vẫn là do Lộc Hàm sai trước, bỏ cậu lại một mình suốt bốn năm dài, bản thân lại tận hưởng vinh hoa phú quý nơi cung điện danh giá nước láng giềng, một lá thư cũng không gửi về cho cậu.

Lộc Hàm lấy trong túi ra một pho tượng bằng thạch cao được chạm trổ công phu, tỉ lệ vô cùng hoàn mỹ, khuôn mặt hệt như người hắn ngày đêm thương nhớ, dưới chân còn khắc lên một dòng chữ “Đá cẩm thạch”.

Hắn ngắm nhìn pho tượng một hồi lâu, rồi mới đưa ngón tay khẽ vuốt lên gương mặt pho tượng nhỏ, cất một tiếng thở dài.

“Mẫn Thạc, để ngươi phải đau lòng, ta thực không tốt! Khi nào có dịp, ta sẽ thật lòng mà giải thích tất cả với ngươi. Lộc Hàm của ngươi bây giờ là kẻ xấu, không còn là tên tiểu tử ngốc ngày trước nữa. Sau này nếu ta còn có thể toàn mạng trở về, ta hứa sẽ trở thành Lộc Hàm của ngày xưa…”

Đôi môi đỏ hồng ngọt ngào hôn lên một cánh hoa Phi Yến rộn ràng sắc tím, Lộc Hàm khẽ mở cửa bước ra khỏi phòng. Hắn không có thói quen ngủ sớm, trong lòng lại thêm một nỗi buồn phiền nên muốn ra ngoài đi dạo một chút. Giờ này không ai được ra khỏi hoàng cung, cho nên hắn cũng chỉ đi đi lại lại quanh vườn thượng uyển. Trong cung trồng rất ít hoa Phi Yến, cho nên tâm tình hắn cũng không tốt lên được bao nhiêu.

“Hoàng tử, ngài chưa ngủ sao?”

“Kim thừa tướng, ông vẫn chưa về phủ à? Tôi không quen ngủ sớm nên muốn đi dạo một lát.”

“Ta muốn ở lại đêm nay để ra đây ngắm hoa. Trong phủ ta hầu hết đều là hoa Phi Yến, cho nên ngắm mãi đã quá quen thuộc rồi. Tiểu tử nhà ta chẳng hiểu sao năm nay đã hai mươi hai, đã là thanh niên trưởng thành rồi, sở thích khi nhỏ vẫn không muốn bỏ. Còn chưa nhắc đến chuyện ta dự định sẽ cho nó thành gia lập thất trong năm nay, xem chừng sẽ giúp nó không còn tính trẻ con nữa.” Kim lão gia lắc đầu, một tay vuốt râu.

“Thành gia lập thất sao?” Lại còn trong năm nay, hắn hoàn toàn không muốn người mình yêu bị cướp đi bởi bàn tay của người khác.

“Thật có lỗi quá, đáng lý ra không nên làm phiền ngài với những chuyện nhỏ nhặt này. Hiện tại tôi phải vào trong rồi, ngài cũng về phòng nghỉ ngơi sớm đi nhé!” Kim thừa tướng cúi đầu chào rồi trở lại phòng mình, hoa viên chỉ còn lại một mình Lộc Hàm đứng trong ngây ngốc.

Đến khi Lộc Hàm lên ngựa trở về nước, tất cả các quan đại thần đều có mặt đông đủ để tiễn ngài trở về, duy chỉ có Mẫn Thạc là vẫn cương quyết vùi mình trong chăn, mặc cho phụ thân gọi thế nào vẫn không chịu ra khỏi phòng.

Bốn năm đợi chờ ngươi, để ta đổi được một ngày nhìn thấy ngươi trong đau khổ.

Bốn năm thương nhớ ngươi, để ta đổi được một ngày vùi mình trốn tránh không thể nhìn mặt ngươi.

Ta sợ nơi hốc mắt ấy sẽ lại ẩm ướt. Ngươi đừng nhìn ta khóc, ta sẽ đau lòng. Khóc vì ngươi, đau lòng cũng là vì ngươi.

Nhưng ngươi cứ đi đi, trở về đi.

Ta nghe nói ngươi còn hôn sự sắp được cử hành.

Lộc Hàm bây giờ vào vai kẻ xấu rồi, không đáng cho ta thương nữa, ta không thương hắn, ngàn vạn lần không thương hắn. Hắn cũng không còn thích ta, ngàn vạn lần không còn thích ta nữa. Quên đi, quên hình bóng hai con người luyến tiếc đứng dưới một trời tuyết rơi mà ngại ngùng chia tay nhau đi. Ta muốn đem tất cả chôn vào ảo ảnh, mãi mãi cũng không muốn nhắc lại. Những lời nói hắn thốt ra lúc đó là giả, là dối trá, hắn bỏ ta.

[Shortfic] [Lumin] Phi Yến Nở Muộn (Chương 2)

Hôm nay phụ thân có họp trong triều, mẫu thân thì đến cung chơi với hoàng hậu, Mẫn Thạc ở nhà một mình không có gì làm, liền đi khắp phủ Kim gia ngắm những bông hoa Phi Yến. Bây giờ hoa đã nở hết, nhưng chưa xòe ra hoàn toàn. Mẫn Thạc thở dài, Phi Yến năm nay lại nở muộn.

Kim lão gia đi dự họp triều xong liền trở về nhà, tâm tình liền trở nên vô cùng phấn khởi, Mẫn Thạc thấy thế cũng vui theo. Biết phụ thân đang vui vẻ, cậu cũng không ngại hỏi han.

“Phụ thân, tâm tình của người hôm nay thật tốt, trong triều phải hay không vừa có tin vui gì ạ?”

“Là chuyện ở biên thùy, giặc cỏ đã được diệt xong xuôi, các quân lính đang trên đường trở về kinh thành sau ba năm lao khổ chinh chiến. Chỉ trong nay mai thôi gia đình họ sẽ được đoàn tụ. Đây là tin vui khắp cả nước, ngày mai vua sẽ mở tiệc ăn mừng. Phụ thân mang danh thừa tướng, như thế nào lại không vui?”

Mẫn Thạc mỉm cười nhìn cha, trong lòng dâng lên một niềm vui sướng. Cậu chờ ngày này đã ba năm, để có thể đón Lộc Hàm trở về. Hắn đã về thì nhất định sẽ đến đây tìm cậu, chắc chắn là thế, bởi vì ngoài cậu ra hắn làm gì có người nào thân thuộc nữa.

Sáng ngày hôm sau, Mẫn Thạc mang theo một giỏ đầy ắp những bông hoa Phi Yến lén lút ta khỏi phủ, trong lòng vô cùng hân hoan muốn nhanh chóng được gặp mặt Lộc Hàm. Cậu đứng ngay sát bên đường gần cổng thành, cố vươn thân mình nhỏ nhắn lên tìm kiếm trong đống người đông đúc kia hình ảnh quen thuộc đã trông chờ suốt bấy lâu. Hàng người mặc quân phục lính tráng di chuyển gần hết, cậu vẫn không nhìn thấy hắn ở đâu. Sau một hồi chen chúc trong dòng người tấp nập, Mẫn Thạc lại cố chạy theo phía sau, đôi tay nhỏ ôm chặt chiếc giỏ hoa, miệng liên tục cất tiếng gọi hai chữ Lộc Hàm. Mẫn Thạc tự hỏi có phải là hắn không nhìn thấy cậu hay không, tuyệt đối không cho phép mình nghĩ tới chuyện hắn không trở về. Cậu vẫn một mực tin rằng trong đám người đông đảo kia có một người là hắn. Dưới chân cậu từ lâu đã không còn chiếc hài nhỏ do mẫu thân sai người đan cho, mà chỉ còn đôi chân trần trụi nhiều vết thương do chen lấn. Mặt trời xuống núi, cổ họng cậu đã trở nên rất khô khan, cả người vô cùng mệt mỏi vẫn chưa thấy ai đáp lại tiếng gọi của cậu bao giờ.

Mẫn Thạc ném đi giỏ hoa đã héo khô, một thân một mình bước trở về phủ Kim gia, tâm trạng vô cùng nặng nề và chán nản, cũng may là phụ thân và phụ mẫu cả ngày hôm nay đều ở trong triều nên không bị phát hiện. Đặt đầu trên chiếc gối bằng da thú ngày xưa Lộc Hàm đã tặng cho mình, Mẫn Thạc mệt mỏi cố tìm một giấc ngủ thật sâu, nhưng cứ nằm trằn trọc mãi vẫn không tài nào dỗ giấc được. Một giọt nước ấm nóng nhẹ nhàng lăn xuống gối, Lộc Hàm bây giờ ở đâu rồi?

Cậu cố gắng ngồi dậy đi lấy khăn và một thau nước ấm, nhẹ nhàng lau những vết thương trên đôi chân. Cả ngày vì hắn mà ngâm mình trong nắng, cơ thể lại đầy những vết thương, vậy mà hắn lại không nghe tiếng cậu gọi, cậu lại không tìm được hắn. Mẫn Thạc vẫn mang suy nghĩ Lộc Hàm đã trở về, cho nên trong lòng có chút ủy khuất mà buông lời trách cứ. Nhưng những câu từ trách móc đó chỉ có mình cậu nói mình cậu nghe.

Sau khi lau những vết thương, Mẫn Thạc lại nằm xuống ngủ, trong lòng lại mang thêm một tư tưởng rằng ngày mai hắn sẽ chủ động đến đây tìm cậu.

Từng ngày từng ngày trôi qua, trong lòng Mẫn Thạc vẫn tự nhắc nhở bản thân rằng Lộc Hàm bận gì đó nên mới không đến, rồi ngày mai, ngày mai nữa, không biết bao nhiêu cái “ngày mai” trôi qua rồi, bóng dáng của nam nhân cậu ngóng trông từng ngày vẫn cứ biệt tăm. Thời gian cứ kéo dài thêm từng giây từng phút, nhanh chóng qua mười hai tháng trời. Mẫn Thạc muốn khóc cũng không thể khóc, muốn đem hết nỗi buồn thầm kín ra kể với mẫu thân cũng không được. Cớ gì mà người người cũng đi lính như hắn, đã về đoàn tụ với gia đình được một năm, còn hắn vẫn cứ mãi không xuất hiện. Bốn năm trước, là ai đã nói sẽ trở về, sẽ lại cùng cậu trải qua những tháng năm vui vẻ? Lộc Hàm không phải loại người nói rồi không thực hiện, cho nên Mẫn Thạc luôn tin tưởng hắn. Đã không biết bao nhiêu lần cậu tự hỏi, có phải hay không Lộc Hàm cũng giống như hoa Phi Yến, đã nói thì sẽ làm, chỉ sợ không kịp lúc.

Mẫn Thạc cũng không còn là trẻ con nữa, không thể để phụ thân và phụ mẫu lo lắng nhiều. Đàn ông con trai ở cái tuổi hai mươi hai, tốt nhất là cũng nên thành gia lập thất đi.

Nhưng bản thân cậu vẫn đang rất bận trông chờ hắn.

Cậu nghe phụ thân bảo, lần này tuy diệt được hết quân giặc, nhưng vẫn phải hao tổn không ít sinh mạng người đi lính. Lúc trước có rất nhiều gia đình được đón người thân trở về đoàn tụ, nhưng cũng không ít nhà phải đau lòng chấp nhận người thân đã ra đi mãi mãi không về.

Mỗi lần nghĩ đến chuyện này, Mẫn Thạc lại không kìm lòng được mà rơi lệ, cả người vô thức mà run lên cầm cập, chẳng lẽ hắn cũng đã bỏ mạng nơi chốn địa ngục trần gian?

“Lộc Hàm, tiểu tử nhà ngươi hiện tại sống có tốt không? Sao không đến tìm ta?” Mẫn Thạc cắn răng tự hỏi, tưởng chừng như sẽ truyền được đến tai hắn “Lộc Hàm, ngươi không tốt!”

Thấy con trai đã bắt đầu quan tâm nhiều tới những việc trong triều, Kim lão gia cũng lấy làm vui mừng mà chủ động kể cho cậu nghe những việc đó. Nhiều khi còn kéo theo con trai vào triều để cậu có nhiều cơ hội học hỏi, hi vọng sau này sẽ được vua tín nhiệm mà ban cho chức vị cao. Đối với tài năng thì Mẫn Thạc không thiếu, nhưng cậu không có hứng thú muốn được quyền cao chức trọng. Nhưng dẫu sao cũng là hài tử độc nhất của Kim gia, sau này không có chức vị gì thì quả thật rất mất mặt dòng họ.

Mẫn Thạc theo phụ thân vào triều, hôm nay là ngày vua mở tiệc chiêu đãi hoàng tử nước láng giềng đến đại diện cho nước họ dâng quà biếu vua, mong muốn kết tình bằng hữu giữa hai nước.

Cậu đứng khép nép sau lưng cha, tất cả những người có mặt ở đó đồng loạt cúi đầu chào hoàng tử, ngoại trừ vua và hoàng hậu. Mẫn Thạc vẫn không ngẩng đầu lên, cậu đang bận với mớ suy nghĩ quen thuộc cậu đã tự lặp đi lặp lại suốt một năm qua.

Đến khi vua chủ động bảo từng người hãy nói ra một thứ quý giá có sẵn trong đất nước để làm quà biếu lại cho hoàng tử, Mẫn Thạc mới giật mình ngẩng đầu lên. Nhìn thấy dung mạo và gương mặt anh tuấn khí chất ngời ngời của vị hoàng tử trước mặt, trái tim cậu không tự chủ mà bỏ lỡ một nhịp.

“Chúng tôi có hoa Phi Yến rất đẹp, không biết hoàng tử có thích hay không?”

Mẫn Thạc trong phút chốc lại cảm thấy hốc mắt có chút gì đó ẩm ướt.

“Con đang nói gì vậy?” Kim lão gia thấy con trai nói điều không đúng lại vội vã hỏi ngược lại cậu. Hoa Phi Yến vốn dĩ không có gì đặc biệt.

“Hoa Phi Yến quả thật rất đẹp! Kim thiếu gia có thể hay không tặng cho ta một ít?”

Tất cả đều bất ngờ trước lời nói vừa được vị hoàng tử thốt ra. Một loài hoa hết sức bình thường, như thế nào lại có thể lấy làm quà biếu để hoàng tử mang về nước? Nhưng nếu ngài đã thích như vậy, lấy hoa làm quà tặng cũng coi như là một cách để gắn kết tình cảm đi.

[Shortfic] [Lumin] Phi Yến Nở Muộn (Chương 1)

Lộc Hàm đứng ngây ngốc nhìn xuống nền tuyết trắng xóa bao khắp mặt đất trong phủ Kim gia, từng cơn gió lạnh kéo tới gần như khiến cả người hắn tan ra vì lạnh.

“Lộc Hàm! Ngươi đến lâu chưa? Tại sao lại đứng ngoài đó mà không gọi ta? Ngươi không sợ bị nhiễm phong hàn sao?” Kim Mẫn Thạc từ trong phòng chạy vội ra, trên người khoác một chiếc áo lông, trên tay còn cầm một cái giống như vậy cho Lộc Hàm.

“Bây giờ đã là canh ba, ta không muốn làm phiền ngươi. Ta chỉ muốn đến gặp ngươi lần cuối rồi đi ngay, để lâu ta sẽ bị quở trách!” Lộc Hàm choàng tay ôm lấy thân ảnh nhỏ bé của Mẫn Thạc vào lòng.

“Ngươi đừng nói bậy! Ngươi đi chinh chiến lần này, sẽ có ngày đại giá quan lâm phủ ta lần nữa, cho nên đừng nói là hôm nay đến gặp ta lần cuối cùng! Ngươi mặc áo vào đi!” Mẫn Thạc nhẹ nhàng đẩy người kia ra.

“Đừng đẩy, ta muốn ôm ngươi!”

“Xàm ngôn!”

“Nói ta nghe xem, ngươi có thích ta không?”

“Không! Ta như thế nào lại thích ngươi? Nhưng ta muốn ngươi làm bạn ta!”

Mẫn Thạc biết câu nói này sẽ khiến người kia đau lòng, nên đã nhanh chóng nắm lấy bàn tay lạnh buốt của hắn. Lộc Hàm ánh mắt lộ ra ý buồn, nhưng ngay sau đó liền mỉm cười đưa tay vuốt lên trán Mẫn Thạc.

“Ta phải đi rồi! Nếu không sẽ không kịp! Lưu tổng quản sẽ không hài lòng nếu ta đến muộn. Ngươi hãy vào trong đi!”

“Áo lông thú ngươi cứ giữ, ở biên thùy rất lạnh!”

“Ta biết mà. Ngươi mau vào trong đi, ngươi cứ yên vị ở đây ta không nỡ lòng ra đi!”

“Ngươi nói xem, tại sao lại như vậy?” Mẫn Thạc lắc lư chiếc đầu nhỏ, chớp chớp đôi mắt long lanh nhìn Lộc Hàm.

“Vì ta thích ngươi!” Nam nhân vẫn vui vẻ đáp lời, khóe miệng hơi cong lên. Nhưng Mẫn Thạc không nhìn ra nụ cười này là mang ý tứ gì.

Lộc Hàm hôn lên trán Mẫn Thạc, rồi quay lưng bước ra khỏi phủ Kim gia. Hắn vào đây bằng cách leo tường, cho nên không thể ở lâu thêm được nữa.

Hôm ấy là cuối mùa đông, tuyết rơi trắng xóa, những bông hoa Phi Yến năm nay nở muộn, Mẫn Thạc đứng nhìn theo bóng lưng Lộc Hàm dần khuất sau bức tường trắng, ngây ngốc một lúc lâu mới quay trở lại phòng ngủ của mình, tâm tình đột nhiên trở nên thật tối tăm.

Kim Mẫn Thạc, là thiếu gia duy nhất của Kim gia. Phụ thân giữ chức danh Thừa Tướng của triều đình, mẫu thân lại là chị gái ruột của Hoàng Hậu, đều thuộc hoàng thân quốc thích, địa vị cao cả, được nhiều người kính nể. Thiếu gia lại tài giỏi hơn người, cầm kỳ thi họa đều thuần thục chẳng khác gì nữ nhi. Nhưng thiếu gia nhất quyết không chịu học võ, luôn miệng nói không muốn cầm gươm. Phụ thân khuyên mãi không được cũng đành phải chiều lòng. Có lần mẫu thân bảo, kiếp trước cậu chết vì gươm, cho nên kiếp này mới sợ gươm, nhưng Mẫn Thạc chỉ mỉm cười rồi lại để sang một bên.

Lộc Hàm thì hoàn toàn không được may mắn như người kia, từ khi sinh ra mẫu thân đã mất, phụ thân cũng đã đi chinh chiến phương xa từ năm hắn mười tuổi đến giờ, đã suốt mấy năm rồi vẫn không trở về. Hắn sống một mình trong suốt những tháng ngày qua. Đến năm nay, vừa tròn mười tám tuổi thì theo quân triều đình ra biên thùy đánh giặc. Trước đó cả hai đã nhiều lần gặp nhau, vì nhà Lộc Hàm ở gần con suối nhỏ ở gần phủ, Mẫn Thạc lại hay ra đó dạo chơi. Lộc Hàm thật sự yêu thương Kim Mẫn Thạc, hắn cũng biết thân phận mình thấp hèn nên không dám mơ tưởng nhiều. Nhưng thiếu gia đã chủ động quan tâm hắn, khiến hắn không thể không nghĩ lung tung.

Có lần Mẫn Thạc nói rất thích hoa Phi Yến, Lộc Hàm đã vì câu nói đó mà tận tâm tận lực chăm sóc một cây mấy tháng trời, cho đến khi nó nở hoa mới đem ra tặng Mẫn Thạc làm quà. Lần đó cậu đã không ngừng vui sướng mà ôm chặt lấy hắn, khiến tình yêu đang cháy trong lòng hắn cứ như vậy mà bùng lên. Lộc Hàm nói Mẫn Thạc rất giống hoa Phi Yến, nở rất bền, nhưng chỉ sợ nở muộn.

Hôm nay Lộc Hàm đến từ biệt để ra biên thùy, hắn biết rõ chuyến đi này sẽ không hề đơn giản. Chỉ sợ bản thân không thể toàn mạng trở về bên cạnh Mẫn Thạc, cho nên mới liều mạng hỏi xem cậu có thích hắn không, nhưng khi nhận được câu trả lời, tâm tình của hắn càng trở nên buồn bã hơn lúc trước.

Nhưng Mẫn Thạc vốn không nghĩ nhiều như vậy. Cả hai vẫn còn trẻ, chuyện có thích hay không không quan trọng. Vả lại cậu tin hắn đi lần này sẽ có ngày bình bình an an trở về, đến lúc đó nói cậu thích hắn cũng chưa muộn.

Hoa Phi Yến hắn tặng cho cậu, cậu đã chăm sóc rất kĩ. Trong phủ bây giờ chỉ có duy nhất một bông hoa Phi Yến trong phòng Mẫn Thạc là nở, còn những cây do phụ thân sai người trồng khắp nơi đều đã bị giá rét làm cho nở muộn. Mẫu thân cứ sợ Mẫn Thạc thấy vậy mà tâm tình không được tốt, nhưng ngờ đâu trong phòng cậu cũng có một cây Phi Yến đang nở rất đẹp. Có ai hỏi, cậu cũng chỉ cúi đầu trả lời vỏn vẹn là do “tự tay con trồng”.

Tuyết rơi phủ trên sân rất dày, suốt mấy ngày trời nắng mà vẫn chưa tan hết, từng đợt gió lạnh buốt tràn về khắp nơi, Mẫn Thạc mấy hôm nay bị nhiễm phong hàn, suốt ngày cứ phải nằm trong phòng chờ mẫu thân đem thức ăn đến bồi bổ, rồi để đại phu đến khám. Càng được chăm sóc, trong lòng cậu lại càng lo lắng cho nam nhân đang cùng quân triều đình tiến ra biên thùy. Mẫn Thạc có nghe nói ở ngoài đó rất khủng khiếp, lính sống ở đó chẳng khác gì sống ở địa ngục. Khi Lộc Hàm nói hắn sẽ đến đó, kì thực trong lòng cậu đã cào loạn không yên, nhưng nếu cậu nói không muốn hắn đi thì cứ như là ép buộc hắn, cho nên cuối cùng vẫn quyết định là không nói ra. Cuộc sống ở đó đau đớn khổ sở, cậu vẫn không ngừng hi vọng Lộc Hàm sẽ can đảm chịu đựng và có ngày sẽ lại trở về bên cậu.

Trên tay cầm chiếc muỗng nhỏ múc từng ngụm cháo, Mẫn Thạc lại lơ đãng thả hồn vào những suy nghĩ mông lung. Lộc Hàm bây giờ đã ăn uống đầy đủ chưa? Ngủ có ngon giấc không? Thân thể đã gầy, lại phải làm việc quá sức thì chắc chắn hắn sẽ ngã bệnh. Ở cái chốn lạnh lẽo đó, bệnh rồi cũng sẽ không có ai quan tâm. Như vậy thì hắn làm sao có thể bình an trở về bên cậu? Mẫn Thạc đã tưởng tượng ra nhiều cảnh, nếu như hắn trở về mà mất một tay, mất một chân hay gì gì đó, chỉ cần hắn ôn nhu mỉm cười trước mặt cậu, cậu cũng sẽ không do dự mà ôm lấy.

Mỗi ngày trôi qua cậu đều nhớ hắn như vậy, thấm thoát đã ba năm, hoa Phi Yến hắn tặng cậu từ lâu đã héo tàn. Ba năm, không dài không ngắn, Mẫn Thạc nhiều lần ao ước được nhìn thấy tướng mạo hiện giờ của Lộc Hàm. Thanh niên hai mươi mốt tuổi, đương nhiên sẽ thay đổi ít nhiều so với ba năm trước. Hắn đi ba năm, trở về ắt sẽ lập được công lớn, đến khi đó hai người họ sẽ có thể vui vui vẻ vẻ mà ở bên nhau.

Mẫn Thạc thấy phụ thân dạo này thường hay lo nghĩ nhiều, cậu rất muốn hỏi han một chút, nhưng nghĩ lại chuyện không liên quan đến cậu thì phụ thân sẽ không cho nhúng tay vào, lời nói lên đến cổ họng lại bị nuốt vào trong.

Ba năm không nhận được tin tức gì của nam nhân, Kim Mẫn Thạc giỏi kìm nén cũng không thể cố gắng duy trì yên lặng hơn được nữa. Phụ thân nắm giữ chức quan lớn trong triều đình, hỏi han một chút cũng không có gì khó.

Nhưng nếu như bị nghi ngờ rằng mình có ý với Lộc Hàm, chắc chắn sau này muốn tiếp cận hắn cũng khó. Dù gì thì hắn cũng không có gì khác so với những người lính bình thường, mà một người trước giờ không đụng đến gươm như Mẫn Thạc, bây giờ lại quan tâm mấy chuyện này quả thật rất đáng nghi.

[Shortfic] [Lumin] Phi Yến Nở Muộn (Văn án)

[Shortfic] [Lumin]

Phi Yến Nở Muộn

Author: Baby Dolphin
Rating: K
Pairings: Lộc Hàm, Kim Mẫn Thạc
Category: Cổ trang, nhất công nhất thụ, ngược luyến tàn tâm, HE
Disclaimer: Mình không sở hữu ai cả, nhưng tất cả những gì diễn ra trong Fic là từ mình mà ra.

Đôi lời nhắn nhủ:

Đây là Shortfic mình viết ra chủ yếu là muốn làm quà tặng gửi đến mọi người nhân dịp Lumin Day. Hi vọng rằng mọi người sẽ thích và tất cả chúng ta đều có một ngày kỉ niệm vui vẻ.

Lần đầu tiên mình viết cổ trang, vốn từ không nhiều, nội dung không phong phú, nhưng mình đã rất cố gắng để hoàn thiện nó một cách tốt nhất theo khả năng của mình.

Vẫn mong rằng có thể khiến mọi người vui vẻ!

Văn án:

Phi Yến nở rất bền, chỉ sợ nở muộn. Kim Mẫn Thạc cũng giống như vậy, đã yêu thì sẽ yêu rất sâu đậm, chỉ sợ cậu yêu không kịp lúc.

Phi Yến nở rất bền, chỉ sợ nở muộn. Lộc Hàm cũng giống như vậy, đã nói thì sẽ làm, chỉ là không biết khi nào mới có thể thực hiện được lời đã nói ra.

Cả hai lặng lẽ ở bên nhau suốt ngần ấy năm, chớp mắt một cái, mỗi người một phương, nghìn trùng xa cách.

Lấy Phi Yến làm quà, chỉ vì muốn người kia nhớ lại một chút kỉ niệm cũ, không biết hắn có còn nhớ sở thích của cậu hay không. Những tưởng hắn sẽ có chút phản ứng tốt đẹp, nào ngờ tất cả lại nhẹ nhàng bị cuốn theo chiều gió, trôi qua trong im lặng.

Phi Yến cuối đông, có nở đúng lúc hay không?

[Longfic] [Lumin] Đừng gọi tên em (Chap 1)

[Longfic] [Lumin]

Đừng gọi tên em

Author: Baby Dolphin
Rating: K
Pairings: Lumin
Category: Romance, Ngược, HE
Disclaimer: EXO và bất kì nhân vật nào trong fic không thuộc về tác giả. Chỉ có cốt truyện và lời văn là của mình. Tất cả những gì diễn biến trong Fic đều không phải sự thật.
Summary: Tình yêu thật sự cần rất nhiều thứ nâng đỡ, trong đó có niềm tin. Lòng tin tưởng một khi đã mất rồi, thì tình yêu tồn tại còn ý nghĩa gì nữa?


Luhan đang ngồi trong phòng khách xem mấy quyển tạp chí, trong lòng đang rất giận vì tối hôm qua Minseok về muộn, trước khi đi ngủ hai người còn cãi nhau một trận rất lớn. Minseok bảo là đi xin việc làm rất khó nên mới không về sớm được, Luhan bảo cậu đến công ty của nhà họ Lu làm, dù sao trước kia cũng đã làm việc ở đây, tự nhiên bây giờ lại muốn tìm việc chỗ khác. Luhan từ đầu đã không đồng ý, nhưng Minseok vẫn cương quyết muốn đổi chỗ làm, mục đích chính là để đỡ phải chịu mấy câu châm chọc và mỉa mai khó nghe của Yojin, em gái Luhan. Đây là công ty riêng của dòng họ Lu, mà gia đình Luhan từ đầu đã vì cuộc hôn nhân của hai người mà vô cùng ghét Minseok. Lý do này cậu không nói cho Luhan biết vì sợ anh sẽ buồn, nhưng Luhan chỉ cần để ý một chút là đã phát hiện ngay.

Luhan đang ngồi trên ghế bỗng giật mình vì tiếng mở cửa đột ngột và tiếng đóng cửa lớn, sau đó là tiếng người giúp việc hớt hải gọi:

– Tiểu thư! Tiểu thư chờ tôi một chút! Để tôi thông báo lại với thiếu gia đã! Tiểu thư!

– Có chuyện gì vậy chị Sun? – Luhan gấp tạp chí lại, ngước mặt lên nhìn thì thấy cô em gái vừa chạy xộc vào.

– Dạ… tiểu thư một mạch chạy vào đây…

– Được rồi! Chị tiếp tục công việc đi. Chuyện ở đây cứ để tôi lo là được rồi.

– Vâng! Tôi xin phép!

Yojin là cô con gái út của ông bà Lu, từ nhỏ đã sống xa gia đình vì phải sang Mỹ điều trị bệnh viêm phổi bẩm sinh, học hành và lớn lên ở nước ngoài, vừa về nước khoảng ba tháng nên cả nhà rất thương yêu. Quay sang em gái, Luhan thở dài bảo:

– Em lại làm sao nữa? Nước mắt tràn lan như vậy, thật ra là đã có chuyện gì? Sao không về nhà mà lại đến đây tìm anh?

– Anh xem người yêu bé nhỏ Kim Minseok của anh kìa! Hôm qua em ra ngoài chơi với mấy người bạn, nào ngờ lại thấy được mấy cảnh tượng đó, không thể nào nhầm lẫn được.

Yojin ném mấy bức ảnh lên bàn, Luhan khó hiểu cầm lên xem, nhìn Minseok trong ảnh, cảm thấy tim bị ép lại.

– Cậu ta chẳng những phản bội anh, còn dụ dỗ chồng sắp cưới của em. Ai mà chẳng biết chúng em sắp kết hôn cơ chứ? Cậu ta là người trong nhà, lại hiên ngang làm trái lý lẽ như vậy.Mấy bức ảnh này là do em chụp lúc chín giờ tối hôm qua, tối qua Minseok về nhà trễ đúng không? Thấy cậu ấy ở đó, em cũng đã đến chào hỏi, anh xem đi, cậu ta thẳng tay đánh em, vừa gây tội lỗi vừa đánh người! – Yojin chỉ tay lên má, quả thật dấu vết còn in rất đậm.

Luhan cúi xuống xem lại mấy bức ảnh lần nữa. Chụp lúc trời tối, trong nhà hàng bật đèn vàng, góc chụp khá xa, chỉ có thể thấy hai người đang ăn cùng nhau, cười nói vui vẻ, một góc chụp khác, đầu Minseok bị che khuất, Yojin bảo họ đang hôn nhau.

Thảo nào, hôm qua về trễ. Xin việc cái gì chứ, cậu ta có mà đi làm diễn viên đi. Nói dối cũng giỏi thế kia mà.

Yojin để lại mấy bức ảnh rồi rời đi, Luhan ngồi trên ghế sô pha, cơn giận tối hôm qua vẫn chưa nguôi, bây giờ lại vừa tiếp nhận một tin sốc khiến cậu gần như muốn phát điên. Một lát sau, Minseok về tới.

– Luhan! Anh đã ăn sáng chưa? Em có mua…

“BỐP”

Minseok loạng choạng đánh rơi túi đồ ăn vừa mua về sau cái tát mạnh mẽ vội vã của Luhan. Chị Sun đang quét sân ở ngoài nghe tiếng động bên trong cũng vội buông tay chạy vào xem chuyện gì xảy ra, liền bắt gặp ánh mắt sắc lạnh của Luhan và quay trở ra ngoài.

– Đi chơi với tình nhân, còn nói dối tôi là đi xin việc làm. Cậu từ khi nào đã biết nói dối giỏi như vậy?

Minseok còn đang ngơ ngác chưa hiểu chuyện gì thì đã nhìn thấy mấy bức ảnh trên bàn. À, thì ra là nó. Luhan vì nó mà hiểu lầm cậu.

– Chiều hôm qua em cùng Kwon thiếu gia…

– Tối hôm qua thì đúng hơn. Hai người đã đi hẹn hò, đã hôn nhau, tôi nói đúng chứ?

Minseok hai mắt mở to, cái gì mà tối hôm qua? Bốn giờ chiều, cậu và Kwon thiếu gia cùng nhau bàn về mấy công ty đang tuyển nhân viên kế toán. Dù sao thì lĩnh vực này Kwon thiếu gia rất thành thục. Hai người cũng từng là bạn bè do hoạt động chung trong một Club Ngoại Giao của trường Đại học suốt bốn năm, chẳng lẽ bạn bè lâu ngày gặp lại mời nhau một bữa cơm cũng là có gian tình mờ ám?

Minseok chưa tiếp thu được toàn bộ thông tin đã thấy choáng váng lần nữa vì cái tát thứ hai. Tinh thần chưa kịp ổn định, cậu đã nghe trên đỉnh đầu vươn lại một câu nói:

– Hôm nay không đánh chết cậu, tôi không phải là Luhan!

Luhan ném mạnh chiếc ghế nhựa bên cạnh sô pha về góc phòng, hơi thở vừa nhanh vừa nặng, cả người run lên vì tức giận, đôi mắt nhìn như muốn xoáy sâu vào khoảng không trước mặt. Minseok thu người lại, đưa tay ôm đầu vì bị va chạm bởi vật nhựa vừa rồi, đôi mắt sưng húp úp vào hai đầu gối, mái tóc ướt rối xù rũ xuống che khuất hàng mi đang run run ướt đẫm, cổ họng nghẹn lại, chẳng thể nói được tiếng nào ngoài âm thanh nức nở vọng ra.

– Cậu khóc lóc cái gì? Tôi mới chính là kẻ khóc không thành tiếng đây! Suốt bao nhiêu năm qua, chưa một lần tôi làm tổn thương cậu, còn cậu thì sao? Chẳng những phản bội tôi, còn ra tay đánh em gái tôi. Như vậy là đúng sao? Nếu cậu đã yêu chồng sắp cưới của em gái tôi như vậy thì cứ nói thẳng với tôi. Tại sao lại một phát lừa gạt cả hai anh em tôi như vậy? Đồ khốn!

Luhan bước tới một tay nắm tóc Minseok, một tay tát vào mặt cậu một cái thật mạnh. Mái tóc ướt đẫm mồ hôi bị xốc ngược lên trên, nằm rũ rượi vô trật tự trên vầng trán ướt át mệt mỏi. Minseok không giải thích nữa, vì cũng chẳng có bằng chứng gì để Luhan tin cậu, và tình yêu suốt mấy năm qua thậm chí còn không bằng một lời vu khống thì cậu tiếp tục yêu để làm cái gì?

– Cậu đi đi! Biến đi cho khuất mắt tôi! Loại người không biết xấu hổ như cậu có chết tôi cũng không tha thứ! Vừa lẳng lơ vừa gian xảo, so với trước đây tôi thật sự không thể tin nổi. Bằng chứng đã quá rõ ràng, cậu có nói gì cũng vô dụng. Cút đi! – Luhan chỉ tay ra cửa, hơi thở hồng hộc đầy giận dữ.

Sau khi bị Luhan đánh cho một trận, Minseok cố gắng lê mình bước khỏi nhà. Em gái Luhan – Yojin – chưa bao giờ ưa cậu, cũng không hề nghĩ đến chuyện gì khác ngoài việc cố gắng đẩy cậu ra khỏi Luhan. Bạn trai Yojin là Kwon Sunwo, hay nói đúng ra là chồng sắp cưới, chỉ là người Yojin yêu chứ Sunwo không hề yêu cô. Nhưng Sunwo không như Yojin nghĩ, cậu thật lòng yêu thương Minseok từ năm học Đại học đến nay, nhưng không có ý gì xấu cả. Đây cũng chính là nguyên nhân chính khiến Yojin ghét Minseok và phản đội anh trai kết hôn với cậu, luôn tìm cách chia rẽ họ, khiến Minseok đau lòng, một phần cũng để đe dọa Sunwo. Minseok biết rõ chuyện này là do ai làm, và vì lý do gì, nhưng cậu không có bằng chứng cụ thể để minh oan. Điều làm cậu đau nhất không phải những cái tát, những cái đánh đập của Luhan, mà là anh không tin tưởng cậu. Trước giờ chưa một lần nào anh làm tổn thương cậu. Còn cậu thì sao? Đã bao giờ Minseok làm Luhan đau chưa?

Đi đến dọc con đường nhỏ cách nhà khá xa, cậu đã đi bộ hơn 3 km vì tiền trong túi lúc nãy đã bị rơi ra ngoài khi còn ở nhà, không thể gọi taxi được. Bây giờ trời đang đổ mưa, mấy vết thương nhuộm màu máu do va chạm ban nãy vẫn liên tục ứa ra, Minseok có kéo áo lau, nhưng vẫn không thể lau hết, vừa khô vừa rát, đôi chân cậu cũng đã mỏi đến rã rời.


A/N: Cũng hơn một tháng rồi tớ mới đăng Fic mới, nhà cũng mốc meo sắp thành nhà hoang luôn, mọi người đọc Fic nhớ comment cho mình với nha, hóng cmt của mọi người lắm a ~