Hai năm sau.
“Chung Đại, ta về phòng đây, ngủ ngon.”
“Ngủ ngon.”
Nhẹ nhàng đóng cửa lại, Kim Mẫn Thạc bước vào trong phòng khách, lười nhác lên ghế salon dựa vào một chút.
Hai năm rồi, Lộc Hàm mất tích hai năm rồi.
Kim Mẫn Thạc vẫn ở nhà Lộc Hàm, vững lòng tin tưởng sẽ đợi được Lộc Hàm về nhà.
Hai năm qua, đủ để phát sinh rất nhiều chuyện.
Xán Liệt và Bạch Hiền hai người rất nhanh sẽ kết hôn, tuy rằng bình thường có cãi nhau ầm ĩ, nhưng tình cảm vẫn rất tốt, bởi vì mặc kệ ai đúng hay sai, người đầu tiên nhận lỗi đều là Xán Liệt.
Thế Huân và Tiểu Tinh vẫn còn đang hẹn hò, hai người đều rất nhanh đã tốt nghiệp. Thế Huân nói, hắn muốn phấn đấu một hai năm, sau đó mới cho Tiểu Tinh hạnh phúc.
Ngô Diệc Phàm và Kim Tuấn Miên vẫn như trước kia, không có gì thay đổi.
Trương Nghệ Hưng thay bạn gái liên tục, nhưng mỗi thứ sáu vẫn như cũ đến tiệm cà phê, nói là muốn tìm Kim Mẫn Thạc, nhưng thật sự chỉ để ý đến Nam Thanh đang làm việc bên trong.
Còn bản thân mình quen biết thêm một bằng hữu, là Kim Chung Đại, sẽ ngủ ở trên lầu, luôn luôn giúp đỡ mình khi có chuyện.
Thế nhưng Lộc Hàm, ngươi thì sao, ngươi ở đâu?
Kim Mẫn Thạc nghĩ như vậy, bất tri bất giác nước mắt rơi như mưa. Đưa tay phải ra, ngốc nghếch nhìn lên chiếc nhẫn trên ngón tay áp út, ngực cực kỳ khó chịu.
“Chung Đại, ta muốn đến thành phố N một chuyến.”
“Ngươi đến đó làm gì?”
Kim Mẫn Thạc kinh sợ, không rõ Chung Đại vì sao lại phản ứng khác thường như thế. “Ngươi làm sao vậy?”
Ý thức được phản ứng của mình quá mạnh bạo, Chung Đại mất tự nhiên ho khan: “Không có việc gì không có việc gì, cổ họng có chút khó chịu.”
Hoài nghi nhìn Chung Đại một chút, Kim Mẫn Thạc tiếp tục nói: “Ta đi gặp viện trưởng của cô nhi viện trước kia, từ lúc bà ấy chuyển nhà ta liền một lần cũng chưa từng gặp lại.”
“Ta đi cùng ngươi được không?”
“Được.”
Kim Mẫn Thạc đem đầu tựa vào bên cửa sổ, nhìn chiếc xe vừa lướt ngang qua ngã tư đường, ngực vô hạn thê lương.
Chợt nhớ tới lần trước Lộc Hàm cũng theo cậu đi bằng xe buýt, hai người ngồi ở cuối xe, được dịp đi vòng quanh toàn bộ thành phố M.
Nhưng cho dù đây là thành phố N hay là ở nhà, Lộc Hàm cũng không có mặt.
“Mẫn Thạc, nghĩ gì thế?”
Bị Kim Chung Đại kéo về thực tại, liền phát hiện hốc mắt mình đã ươn ướt. Cúi đầu xoa xoa đôi mắt, Kim Mẫn Thạc mất tự nhiên nói: “Không có gì, gió ngoài cửa sổ khiến mắt có chút cay.”
Nói xong liền vội vội vàng vàng nhìn ra cửa sổ, nhưng lại vô tình phát hiện ra một người khiến đôi mắt cậu không thể nào rời đi.
Lộc Hàm!
Kim Mẫn Thạc bỗng dưng mở to hai mắt, ước gì cả người có thể tung cửa xe chạy ra ngoài.
“Dừng xe mau dừng xe!”
Kim Chung Đại nhìn thấy Kim Mẫn Thạc như vậy, trong lòng hoảng hốt.
Dường như đoán được cậu đã nhìn thấy cái gì, liền quyết định không dừng xe, trái lại còn chạy nhanh hơn.
“Chung Đại, ngươi làm cái gì, nhanh dừng xe, nếu không ta sẽ nhảy xuống.”
Bất đắc dĩ, Kim Chung Đại thắng gấp. Xe vừa ngừng, Kim Mẫn Thạc đã vụt chạy ra ngoài.
Lộc Hàm, đó là Lộc Hàm, nhất định là Lộc Hàm. Dù chỉ là một bóng lưng, ta cũng nhất định nhất định sẽ nhận ra ngươi là Lộc Hàm. Đó là chồng ta, đó là Lộc Hàm ta tâm tâm niệm niệm.
Kim Mẫn Thạc chạy như điên đến chỗ cũ, đến khi thân ảnh quen thuộc kia xuất hiện trước mắt.
Thở phào nhẹ nhõm, Mẫn Thạc điều chỉnh lại hô hấp chuẩn bị bước về phía trước, chân vừa nhấc lên, trước mắt bỗng tối đen, cả người mềm nhũn ngã xuống.
Kim Chung Đại ở phía sau đỡ cậu. Trong lòng rất không đành lòng, nhưng vẫn là quyết tâm ôm lấy Kim Mẫn Thạc xoay người đi.
“Lộc Mẫn, mau tới giúp một tay.”
“A.”
Thiếu niên đầu tóc lộn xộn, y phục trên người vô cùng bẩn, trên mặt cũng đổ rất nhiều mồ hôi, nhưng đôi mắt thật sự rất sáng, dung mạo cũng thanh tú ngời ngời.
Lộc Mẫn từ trong túi quần lấy ra cái nhẫn, trong lòng yên tâm không ít. Cũng không biết thế nào, trái tim nằm trong ngực đột nhiên đau một cái. Quay đầu nhìn lại, chỉ thấy bóng lưng xa lạ của một người, người nọ tựa hồ được người bên cạnh ôm chặt, rời đi quá xa, tướng mạo không nhìn rõ, nhưng chiếc nhẫn nhỏ trên ngón tay lại được ánh mặt trời chiếu vào hào nhoáng vô cùng. Lộc Mẫn có chút hoảng hốt, trong lòng luôn cảm thấy chiếc nhẫn cực kỳ quen thuộc. Trái tim liền ngay lúc này đau một cái.
Không kịp nghĩ nhiều, liền bị đốc công gọi đi. Hắn lại phải đi khuân đá…
Sau khi tỉnh lại, Kim Mẫn Thạc rất tự nhiên biết được mình vì sao lại đột nhiên ngất xỉu, cậu không có kịch liệt tra hỏi Kim Chung Đại, mà là ánh mắt vô hồn, như xuyên không về hai năm trước, nhìn lại dáng dấp Lộc Hàm trước khi mất tích.
Càng khiến người ta lo lắng.
Kim Chung Đại cuối cùng nhịn không được mở miệng nói: “Mẫn Thạc, xin lỗi. Ngươi đừng như vậy.”
Nhưng lời nói của hắn cái gì cũng đều không thay đổi được.
Kim Chung Đại thật sự đúng là sốt ruột, bước đến cầm lấy tay Kim Mẫn Thạc. “Ngươi hỏi đi, ta cái gì cũng đều thừa nhận.”
Trong mắt Kim Mẫn Thạc có chút ánh sáng hắt ra, khẽ quay đầu, lạnh lùng nhìn Kim Chung Đại, ấm áp ngày trước hiện tại chỉ còn thê lương.
“Có phải hay không chính là Lộc Hàm.”
“… Phải”
“Ngươi có phải đã sớm biết hắn ở thành phố N”
“Đúng vậy…”
“Ngươi có phải cố ý tiếp cận ta”
“Đúng vậy…”
“Hắn mất tích có đúng hay không chính là ngươi làm.”
“… Đúng.”
“A” một tiếng, trên mặt Kim Chung Đại lập tức hiện ra một dấu tay.
Kim Mẫn Thạc không khống chế được nhìn hắn hét to: “Ngươi dựa vào cái gì! Con mẹ nó ngươi dựa vào cái gì không đem Lộc Hàm trả lại cho ta. Con mẹ nó ngươi dựa vào cái gì để cho ta trong hai năm qua như một cái xác không hồn. Kim Chung Đại ta với ngươi có thù oán gì tại sao ngươi lại đối với ta như vậy. Ta giết cha ngươi hay đánh mẹ ngươi mà ngươi lại muốn đem ta hại thành ra như vậy.”
Kim Chung Đại nhìn lên Kim Mẫn Thạc xa lạ trước mặt, có chút dại ra. Hai năm qua, mặc kệ phát sinh chuyện gì, Kim Mẫn Thạc vẫn vĩnh viễn một bộ dạng lãnh đạm, hắn còn tưởng rằng cậu đã quen mặc kệ chuyện bên ngoài, an tĩnh sống cuộc sống riêng. Nhưng nguyên lai chính là Lộc Hàm, chỉ có Lộc Hàm mới có thể làm cho cậu không khống chế được như thế. Ở bên cạnh Kim Mẫn Thạc hai năm, chung quy đều không phải.
Kim Chung Đại cúi đầu, ở trong lòng đấu tranh thật lâu, cuối cùng ngẩng đầu lên cứng đờ nói: “Mẫn Thạc, ta đem hắn trả lại cho ngươi, ngươi không hận ta có được hay không.”
Kim Mẫn Thạc lạnh lùng liếc mắt, đúng là chán ghét.
Kim Chung Đại tinh thần nguội lạnh, bi thương mím môi: “Đi thôi, ta dẫn ngươi đi tìm hắn.”
“Chờ ta gọi điện thoại cho Trương Nghệ Hưng.”
Kim Mẫn Thạc không hề nhìn hắn, trở về phòng gọi điện thoại, chỉ để lại Kim Chung Đại một mình trong phòng khách.
Sinh mệnh bị chia cách, muốn đoàn tụ phải cần bao lâu?
Ngươi yêu người ấy hai năm, ngươi trăm cay nghìn đắng tìm được hắn rồi gặp được hắn, nhưng câu nói đầu tiên hắn nói với ngươi chính là: “Xin chào, xin hỏi ngươi tìm ai?”
Ngươi nên làm cái gì bây giờ.
Kim Mẫn Thạc hoảng sợ, luống cuống cầm tay Trương Nghệ Hưng lay lay chống đỡ, cả người sợ run không đứng nổi.
“Lộc Hàm? Ngươi… thật sự không nhớ ta?”
Lộc Hàm gãi gãi đầu, ngượng ngùng nói: “Xin lỗi, ta là Lộc Mẫn, các ngươi. . . Có đúng hay không tìm lộn người?”
Kim Mẫn Thạc sửng sốt, quay đầu nhìn Kim Chung Đại phía sau, trong mắt cơ hồ muốn phun ra lửa.
Không dám nhìn thẳng vào mắt cậu, Kim Chung Đại cứng ngắc cười cười: “Mẫn Thạc, ngươi, ngươi đừng lo lắng. Lộc Hàm chỉ cần ngưng uống thuốc, một tháng đại khái là có thể hoàn toàn khôi phục trí nhớ.”
Người đầu tiên vung ra nắm đấm chính là Trương Nghệ Hưng.
“Con mẹ nó ngươi cư nhiên cho Lộc Hàm uống thuốc, đem giấu hắn đã không tính, còn bắt hắn uống thuốc khiến hắn mất trí nhớ.”
Kim Chung Đại không đánh trả, chỉ là đẩy Trương Nghệ Hưng ra, từ mặt đất bò dậy, xoa xoa vết máu ở khóe miệng.
“Trước kia mạng của Lộc Hàm chính là ta cứu, ta chẳng qua là nhìn thấy hắn thích Kim Mẫn Thạc, ta cũng chỉ vì thích Kim Mẫn Thạc thôi.”
Chán ghét nhìn Kim Chung Đại một chút, Trương Nghệ Hưng lộ vẻ xem thường. “Tình cảm của ngươi, Mẫn Thạc sẽ không nhận.”
Kim Mẫn Thạc hơi mím môi, cái gì cũng không nói, ngược lại đem ánh mắt phóng tới trên người Lộc Hàm. “Không sao cả, chúng ta về nhà. Ngươi xem, trong điện thoại của ta còn có ảnh chụp hai chúng ta, ở trên tay ta còn có chiếc nhẫn mà ngươi tặng.” Vừa dứt lời liền đưa tay phải ra.
Lộc&Mẫn
Lộc Hàm nhíu nhíu mày, từ trong túi áo lấy ra một chiếc nhẫn khác, hai chiếc giống nhau như đúc.
“Ngươi tên là gì”
“Kim Mẫn Thạc”
Thật nhiều thật nhiều minh chứng cho thân phận của Lộc Hàm, Lộc Mẫn, không, là Lộc Hàm rốt cuộc cũng chịu theo Kim Mẫn Thạc về nhà.
“Ta ngày đó vô tình đi ngang qua cứu Lộc Hàm, hắn vẫn hôn mê bất tỉnh, ta vẫn chiếu cố hắn. Sau đó có một lần ta đem thẻ nhớ trong điện thoại hắn ra xem, bên trong tất cả đều là ảnh chụp của Kim Mẫn Thạc, ta liếc mắt liền thích.”
“Rất hoang đường có đúng không.” Kim Chung Đại cười khổ một cái, nhìn lên Kim Mẫn Thạc ở trước mặt, ngực chua xót khổ sở nói không nên lời, nhưng vẫn cố gắng tiếp tục: “Chính là lúc đó, ta cho hắn uống thuốc. Ta là bác sĩ, chính mình chuẩn bị thuốc đó, chỉ cần hắn kiên trì mỗi ngày ba liều, kí ức sẽ không thể nào khôi phục được. Vừa lúc ta có một bạn học thiếu người làm, liền đưa Lộc Hàm đến nhà xưởng đó. Lúc đó hắn vẫn còn hôn mê chưa tỉnh, rất tự nhiên sẽ không nhận ra ta.”
Kim Mẫn Thạc nghe Kim Chung Đại nói, lòng có chút chua xót. Hai năm qua ấm áp đúng là không gạt người, nói không đau lòng là giả. Hai năm qua, Chung Đại đối với mình thật sự rất tốt, cậu đã xem hắn là bằng hữu, nhưng tuyệt nhiên không nhìn ra được thứ tình cảm kia. Lại nghĩ đến việc hắn bởi vì thích mình mà giấu đi Lộc Hàm, Kim Mẫn Thạc ngực liền khó chịu.
Trương Nghệ Hưng ngồi bên cạnh cũng đã nhận ra Kim Mẫn Thạc bối rối, suy nghĩ một chút, lo lắng thở dài. “Ngươi đi đi, mặc kệ thế nào lúc đó mạng của Lộc Hàm là ngươi cứu, từ nay về sau hai người đều không thiếu nợ nhau.”
Kim Chung Đại nghe xong, buông xuống hai mi mắt, rõ ràng mình không có tư cách ở bên cạnh Mẫn Thạc, thấp giọng nói: “Được, ta đi.”
Kim Chung Đại cứ như vậy mà đi, tựa như hắn trước đây chỉ nhất thời xuất hiện. Kim Mẫn Thạc ngực có chút bất đắc dĩ, nhưng cũng không cách nào nói được.
Từ đó về sau, cũng không thấy nữa.