Tag Archive | EXO

[Edit] [Lumin] Bảo vệ em (Chương 4) (End)

“Anh tỉnh rồi ~” Cửa mở, âm thanh quen thuộc truyền đến tai Lộc Hàm.

Lộc Hàm muốn giãy giụa lại phát hiện tay chân đều bị buộc chặt.

“Không cần thử, anh vốn không thể thoát được.” Đối phương chậm rãi đi đến, vuốt mặt Lộc Hàm.

“Trần Tuệ Lâm!” Đối phương lại gần một chút Lộc Hàm mới nhận rõ được khuôn mặt, trừng mắt nhìn cô ta hét lớn: “Cô có biết mình đang làm gì không?”

“Em ở bệnh viện nghe lén anh cùng Kim Mẫn Thạc đối thoại, hỏi thăm chút chuyện trước kia của anh. Em không ngại anh là cô nhi, chỉ muốn ở bên cạnh anh, nhưng vừa rồi anh rời đi, em đã biết mình không thể.” Trần Tuệ Lâm nói rất rõ ràng, giọng nói cũng không có phần yếu đuối, đôi mắt ngập tràn cay độc, đưa tay vơ lấy con dao nhỏ trên bàn.

“Cô rốt cuộc muốn như thế nào?” Lộc Hàm như thế nào cũng không tưởng tượng nổi mỉnh cùng cô gái này đã từng yêu rất sâu đậm.

“Em không có được, người khác cũng đừng mong mơ tưởng được.” Dao nhỏ nằm trong tay Trần Tuệ Lâm giơ lên, hướng về phía Lộc Hàm.

“Chúng ta cùng nhau tự tử đi.”

Mắt thấy mũi dao tiến về phía mình nhanh như cắt, Lộc Hàm có chút run sợ nhắm mắt, tay chân đều bị buộc chặt không cách nào động đậy. Chỉ là, cảm giác đau đớn chưa truyền đến đại não, bên tai đã nghe một tiếng va chạm rất mạnh.

“Lộc Hàm đừng ngốc nghếch như thế. Chạy đi!” Nghe thấy giọng đàn ông, Lộc Hàm rất nhanh mở mắt ra, Tuệ Lâm ngã sóng soài trên mặt đất, trước mặt mình hiện tại chính là Chung Đại đang dùng tốc độ ánh sáng cởi bỏ dây thừng.

“Cậu làm cái gì ở đây?” Lộc Hàm vừa được cởi trói nắm chặt vai Chung Đại.

“Tôi chỉ muốn nói với ngươi, Tú Mẫn cậu ấy… Cẩn thận!” Chung Đại dùng hết sức có thể đẩy Lộc Hàm ra một bên.

Đến khi Lộc Hàm định hình lại được, Chung Đại đã giúp hắn cản một dao rồi. Lộc Hàm liều mạng nắm tóc Trần Tuệ Lâm đẩy ra, đầu va vào bàn gỗ hôn mê bất tỉnh.

“Chung Đại, cậu đừng có chuyện gì, tôi ngay lập tức đem cậu đến bệnh viện.”

“Lộc Hàm… cậu giúp tôi… giúp tôi làm một chuyện…” Chung Đại nói rất nhỏ, tựa hồ rất thống khổ.

“Cậu đừng nói chuyện, đừng cản, để tôi đem cậu đến bệnh viện.”

“Cậu không nghe tôi không đi đâu cả.” Chung Đại lớn tiếng một chút, lại đau đến tê dại.

“Được, được, cậu nói.”

“Hiện tại… tôi không thể đợi được Tú Mẫn… thích tôi, hơn nữa trong lòng cậu ấy… không có tôi…”

“…”

“Tôi duy nhất có thể… là ở phía sau lén nhìn cậu ấy… chăm sóc cậu ấy… Cậu sau này hãy chăm sóc cậu ấy… đừng nói ra chuyện của tôi, nói với cậu ấy… tôi chết rồi… đưa cậu ấy xuất ngoại đi… Khụ…” Chung Đại nói xong, ho ra một ngụm máu bầm.

“Đủ rồi, đi bệnh viện, không thể đợi nữa.” Lộc Hàm đỡ Chung Đại ngồi dậy, nhưng lại nhận được sự phản kháng rất yếu ớt.

“Hứa với tôi…” Chung Đại nắm lấy cánh tay Lộc Hàm.

Lộc Hàm gấp đến độ điên cuồng gật đầu, hoàn toàn nói không ra lời.

“Tú Mẫn nhất định hạnh phúc…” Lời chưa ra khỏi miệng, hai mí mắt Chung Đại gắt gao nhắm lại, cậu buồn ngủ.

Lộc Hàm hốt hoảng nhìn Chung Đại ho ra một vũng máu, dùng tốc độ nhanh nhất có thể đem cậu đến bệnh viện.

Mẫn Thạc đang ở trong căn phòng đã thuê gần nhà hàng đã thuê trước đây, bất chợt nhìn thấy Lộc Hàm quần áo dính đầy vết máu, nhất thời choáng váng, tim như nhảy ra khỏi lồng ngực, cậu đứng khựng ở đó nhìn Lộc Hàm như người mất hồn đi vào nhà mình, gom ra một đống hành lý.

“Lộc Hàm, chuyện… chuyện gì?”

“…”

“Lộc Hàm, rốt cuộc có chuyện gì?”

“…”

“Đủ rồi Lộc Hàm nói mau là chuyện gì?” Mẫn Thạc nắm lấy cánh tay Lộc Hàm, trừng mắt nhìn hắn như không cho hắn có cơ hội nói dối cậu.

“Chúng ta… đi du lịch đi…” Lộc Hàm vừa nói vừa cố gỡ tay ra khỏi tay Mẫn Thạc.

“Đột nhiên đi du lịch? Máu trên người cậu là chuyện gì?”

“Đừng hỏi được không? Chúng ta đi thôi… đi thôi…” Lộc Hàm không khống chế được cảm xúc, điên cuồng kéo Mẫn Thạc ra ngoài.

“Bình tĩnh đi, hiện tại nói cho tớ biết chuyện gì.” Mẫn Thạc thật sự nhìn thẳng vào mắt Lộc Hàm, mất kiên nhẫn đẩy hắn ra.

“Chung Đại cậu ấy… chết rồi.”

“Tớ không thích đùa như vậy đâu. Cậu thật là…” Mẫn Thạc ngây ngô cười, nhìn thấy Lộc Hàm bộ dạng thương tâm như vậy, kì thực vẫn có chút hoài nghi.

“Cậu nói thật sao?”

“Phải… Trần Tuệ Lâm muốn giết tớ… Chung Đại cứu tớ, nhưng không cứu được mình… Trước đó đã dặn tớ chăm sóc cậu…” Nước mắt không tự chủ rơi xuống.

“…”

“Cậu đừng có như vậy, khóc thì cứ khóc đi, tớ biết cậu đau.” Bộ dạng không khóc ngược lại còn bình tĩnh của Mẫn Thạc khiến Lộc Hàm vô cùng sợ hãi.

“Tớ không khóc, Chung Đại nói cậu ấy thích tớ cười, chán ghét nước mắt…”

Lộc Hàm không nói một lời trực tiếp ôm lấy Mẫn Thạc, không cần nói cũng biết Mẫn Thạc đau đến nhường nào, mà người có thể an ủi cậu hiện tại chỉ có mình mà thôi.

Vài ngày sau,

Tất cả những kỉ vật của Chung Đại, An Điềm lão sư giao hết cho Mẫn Thạc, có túi tiền, điện thoại, trong điện thoại Chung Đại đều là tất cả những tin tức về nơi ở Lộc Hàm, Mẫn Thạc không thể nào không nhói lòng, hóa ra bao nhiêu tháng qua, Chung Đại vì mình nỗ lực nhiều như vậy.

Lộc Hàm ở một bên nhìn Mẫn Thạc, lòng dâng lên một cỗ đau xót, tiến lại ôm lấy cậu vào lòng, tay vuốt nhẹ lưng như vỗ về đứa trẻ.

“Lộc Hàm… Chung Đại là bạn tốt của tớ…” Mẫn Thạc chính là sợ Lộc Hàm hiểu lầm, sợ Lộc Hàm lần nữa rời đi.

“Anh hiểu, em không cần nói.” Lộc Hàm đặt đầu mình lên gáy Mẫn Thạc, ôm cậu thật chặt.

“… Lộc Hàm… Chung Đại chôn ở đâu, chúng ta mang cậu ấy về cô nhi viện đi, chỉ có ở nơi này, cậu ấy mới hạnh phúc…”

“Mẫn Thạc, em nghe anh nói.”

“…”

“Chung Đại…”

[Bệnh viện Bắc Kinh, phòng bệnh X]

Bác sĩ nói, Chung Đại mất nhiều máu quá

Lúc bị tấn công vũ khí đã bị tẩm thuốc còn nhiễm trùng

Thuốc độc lan ra

Vết thương rất sâu, động đến phổi và một số nội tạng khác

Hiện tại hôn mê bất tỉnh, không thể tự hô hấp

Thời gian hồi phục e là không xác định được.

Lộc Hàm đứng bên giường bệnh, hồi tưởng lại từng câu chữ trong lời nói của Chung Đại, tê tái hết cả người. Tình trạng hiện giờ của Chung Đại, sống không ra sống, chết không ra chết, còn phải chịu dằn vặt đến bao giờ? Còn có Mẫn Thạc, cậu sẽ hận hắn, hận hắn đến chết?

Chung Đại đã nói, tuyệt đối không nói cho Mẫn Thạc, hãy nói là cậu chết rồi.

Mẫn Thạc có ước nguyện, muốn cùng người mình thích đi du lịch nước ngoài, cả đời cậu ấy đã sống trong cô nhi viện rồi, không biết thế giới bên ngoài như thế nào. Chung Đại sợ Mẫn Thạc vì mình mà không chịu đi, nếu may mắn có thể tỉnh lại thì tốt rồi, nhưng nếu lỡ không vượt qua…

Lộc Hàm thuê người trong bệnh viện chăm sóc Chung Đại, tuyệt đối, không được nói ra ngoài.

Mẫn Thạc giống như lúc nghe tin Chung Đại mất, ngờ nghệch ra đó, dọa Lộc Hàm phát sợ. Nhưng mà, Lộc Hàm nói đều là thật, Mẫn Thạc chỉ có thể tin.

“Em đi thăm cậu ấy được không?”

“Anh đã không giữ lời với Chung Đại một lần rồi.”

“Lộc Hàm… em không yên tâm…”

“…”

“Cậu ấy sẽ khỏe lại nhanh thôi đúng không?”

“Ừ, chỉ cần cậu ấy cố gắng thôi. Chung Đại là người tốt, ông trời không hại cậu ấy đâu.”

“Em đi an ủi cậu ấy… được không?”

“… Đều nghe lời em. Mặc kệ em đi đâu anh cũng sẽ bảo vệ em.”

Mẫn Thạc cười, nụ cười vui vẻ nhất trong suốt những ngày qua. Lộc Hàm ôm cậu vào lòng, bảo vệ người này, nhất định phải bảo vệ người này, nhiệm vụ cả đời của Lộc Hàm chỉ là như vậy thôi.


Lời editor: A thật ra bản gốc của tác giả là Chung Đại không có sống, cứ như vậy mà đi luôn, nhưng như vậy thật đau đớn và tội nghiệp anh Đại của chúng ta quá, nên là mình không muốn để cậu ấy đau khổ tới giọt cuối cùng như vậy. Đại a, cưng sẽ hạnh phúc thôi! Bên cạnh đó cũng ghét cha Lù dễ sợ =,=

[Edit] [Lumin] Bảo vệ em (Chương 3)

Mẫn Thạc đánh vào đầu mấy cái để không nghĩ tới Lộc Hàm nữa, nhưng đã đến Bắc Kinh một chuyến, cứ tay không trở về thật có lỗi với chính mình, hay là cứ đi tham quan khắp thủ đô đi, thuê một chỗ ở, tìm công việc bán thời gian, đồng thời tìm người đã giúp đỡ mình lúc trước. Qua mấy ngày, cuối cùng cậu cũng xin được việc ở một khu mua sắm nhỏ.

Mẫn Thạc mang theo tâm trạng hưng phấn đi tới nhà ăn, bận rộn cả ngày rốt cuộc có thể nghỉ ngơi rồi. Vừa từ toilet đi ra liền gặp phải một tên to con, nhìn bộ dạng không phải người tốt gì, vừa định chạy thật nhanh ra ngoài liền bị hắn chắn ngang lối đi.

“Cậu muốn gì?” Mẫn Thạc bắt đầu lùi về phía sau.

“Cậu nói thử xem?” Người lạ mặt vừa nói vừa túm lấy tay Mẫn Thạc áp lên tường.

Mẫn Thạc nhất thời hốt hoảng tát người nọ một cái, nhìn thấy hắn bắt đầu phát hỏa định đánh mình, cậu liều mạng cầm chiếc thùng bên cạnh đánh vào người đối phương rồi thừa cơ trốn đi.

“Bắt nó lại!” Chân chưa ra khỏi cửa đã bị mấy tên đàn em của hắn bắt lại, xiết tay sau lưng, cậu chưa kịp hoàn hồn lập tức bị trả mấy cái tát lên mặt, khóe miệng chảy ra một đường máu.

“Dừng tay!” Một giọng nói quen thuộc truyền đến bên tai Mẫn Thạc.

“Chung Đại mặc kệ tớ!” Mẫn Thạc hét lớn, mặt tràn đầy vui mừng nhưng vẫn là lo lắng nhiều hơn. Chung Đại không để ý đến lời Mẫn Thạc, hướng đến chỗ tên to con kia đấm hắn một quyền, khiến bọn đàn em như hổ đói nhảy vồ về phía mình.

“Chung Đại coi chừng!” Mẫn Thạc nóng vội vô cùng, một lúc sau mới phát hiện Chung Đại đánh nhau cũng không kém, từng quyền đều đánh chúng ngã lăn ra.

Đánh không lại, tên to con hướng về phía Mẫn Thạc giơ nắm đấm, Mẫn Thạc vì sợ hãi vừa tránh đi vừa nhắm mắt lại, nhưng nắm đấm chưa kịp đến, cậu lại cảm giác bản thân nằm gọn trong lồng ngực một người, chậm rãi mở mắt, là Chung Đại đưa lưng giúp cậu đỡ cú đấm ấy, sau đó liền kéo cậu chạy đi, không biết bao lâu mới dừng lại.

“Chung Đại, tại sao cậu lại ở đây?” Cuối cùng cũng có thể hỏi rồi.

“Thật ra tớ đều ở đây mà.” Nói đoạn lại giúp Mẫn Thạc lau đường máu trên khóe môi.

“Cậu đi theo tớ cho đến tận bây giờ?”

Chung Đại không nói, chỉ gật đầu.

“Chỗ ở của tớ trước đây là cậu thuê? Cũng là cậu đưa tớ đi bệnh viện?”

“Ừm…”

“Tiền ở đâu ra cậu trả…”

“Tớ khác cậu ở chỗ là ở nhà hàng rửa bát thôi.” Chung Đại cười cười vuốt tóc Mẫn Thạc, thực tế là cậu ở nhà hàng dọn toilet, buổi tối lại đi biểu diễn múa võ.

“Có thật không? Vậy tại sao cậu gầy như vậy…”

“Tớ phải giảm béo mà.” Thực tế là chính mình luôn nhịn ăn, đem tiền trả tiền thuê cho Mẫn Thạc còn giúp cậu hỏi thăm tin tức của Lộc Hàm.

“Gầy thành như vậy còn gọi là giảm béo sao…” Nói xong vội kéo người đối diện đi ăn cơm.

“Về sau không cần tránh né, theo tớ sinh sống đi.” Mẫn Thạc trừng mắt nhìn Chung Đại.

“Được rồi, tớ đồng ý mà.”

Hai người ngồi ăn cơm không để ý có người ở bên ngoài xem không vừa mắt, tay mạnh mẽ nắm lại thành nắm đấm. Kim Mẫn Thạc, không phải nói thích tôi sao? Hiện tại đi quyến rũ người thứ hai? Thật sự rất đáng khinh bỉ. Lộc Hàm không nghĩ tới việc vị trí của Mẫn Thạc trong lòng hắn chính là không thể thay thế, tức giận nhìn hai người nọ vui vẻ ăn cơm, chốc lát liền rời đi, trong lòng chán ghét tột cùng. Mẫn Thạc và Chung Đại ăn cơm xong thì đi dạo phố, vô tình gặp được Lộc Hàm cùng Trần Tuệ Lâm hẹn hò, liếc mắt nhìn qua thấy biểu tình trên mặt Mẫn Thạc thật không tốt chút nào.

“Thật trùng hợp! Nếu không ngại làm bóng đèn thì cùng đi đi.” Lộc Hàm tận lực châm chọc Mẫn Thạc, khiến cậu càng nghe càng cúi gằm mặt, Lộc Hàm nhìn bộ dạng thương tâm đó trong lòng thực thỏa mãn.

“Không cần các cậu đâu, bọn tôi còn muốn đi dạo thêm một chút nữa.” Nhìn Mẫn Thạc chịu khổ Chung Đại liền bước lên giải vây, hơn nữa còn choàng tay qua vai Mẫn Thạc. Lộc Hàm trong ánh mắt rất không thoải mái trừng mắt nhìn Chung Đại, nhưng Chung Đại vốn không có để tâm, xoa đầu Mẫn Thạc, cố ý nói với âm lượng gấp đôi: “Tú Mẫn về sau nếu muốn liền có thể cùng nhau đi dạo phố a.”

Lộc Hàm thật sự bốc hỏa, ánh mắt như chứa đựng ngàn mũi tên nhìn Mẫn Thạc, cậu dám nói đồng ý tôi sẽ không tha cho cậu.

“Chung Đại… Ta… Lộc Hàm…” Đối mặt với Lộc Hàm luôn xem mình như kẻ thù và Chung Đại luôn nghĩ cho mình, Mẫn Thạc không biết phải nói cái gì, kéo Chung Đại chạy đi.

Lộc Hàm bị bỏ lại không để ý đến biểu tình khó hiểu của Trần Tuệ Lâm, nhìn bóng dáng hai người họ chạy đi đến khi khuất hẳn, không tình nguyện kéo Trần Tuệ Lâm rời đi.

“Cậu làm sao vậy…” Mẫn Thạc kéo Chung Đại chạy thật xa mới dừng lại hỏi.

“Tớ giúp cậu thôi. Cậu ta biết cậu thích cậu ta còn đối xử với cậu như vậy, cậu không thấy cậu ta quá đáng rồi sao?”

“Cho dù hắn đối với tớ không tốt, tớ cũng không để ý…” Mẫn Thạc cúi đầu, Chung Đại cười khổ vuốt tóc cậu, trong lòng so với bất kì ai đều khổ sở hơn.

Chung Đại thực hâm mộ Lộc Hàm có thể khiến Mẫn Thạc đem cả trái tim đặt lên người hắn, còn mình dù cố gắng như thế nào cũng không thể khiến Mẫn Thạc hiểu được tâm ý của mình. Nhưng cho dù Mẫn Thạc không biết, Chung Đại cũng sẽ liều mạng bảo vệ Mẫn Thạc, dù cậu có chết đi cũng sẽ không đáng tiếc.

Lộc Hàm cùng Tuệ Lâm ăn bữa tối lại không yên lòng nhớ lại bóng dáng Mẫn Thạc cùng Chung Đại rời đi, đột nhiên nổi giận đập mạnh tay xuống bàn.

“Lộc Lộc làm sao vậy?” Trần Tuệ Lâm nắm lấy góc áo Lộc Hàm, nước mắt cũng sắp rơi xuống.

Một màn như vậy lại khiến Lộc Hàm nhớ lại chuyện cũ, chỉ cần mình nổi giận một chút, Mẫn Thạc liền tội nghiệp nắm lấy góc áo xin lỗi. Cái này gọi là độc dược hay sao? Tại sao lại nghĩ đến Mẫn Thạc nhiều như vậy?

“Anh có việc đi trước, em từ từ dùng bữa.” Lộc Hàm không để cho Trần Tuệ Lâm có cơ hội đáp lời, đem tiền đặt lên bàn rồi rời khỏi nhà hàng.

Trên đường có rất nhiều đôi tình nhân đi qua, vì sao những người khác có thể hạnh phúc như vậy, mà chính mình lại vì một Kim Mẫn Thạc mà phiền não, rốt cuộc là đang nghĩ cái gì? Kim Mẫn Thạc thật sự tốt như vậy sao? Trong chớp mắt trời đổ mưa to, Lộc Hàm toàn thân ướt đẫm, vừa đi dưới màn mưa vừa hồi tưởng, một loạt kí ức thật không thể nào quên.

Lộc Hàm tựa như bị ông trời từng giọt từng giọt đánh cho thức tỉnh, cười khổ nhận ra mình sớm đã đem Mẫn Thạc đặt ở chỗ không ai có thể thay thế được rồi, vậy mà bản thân trước đây vẫn ngu ngốc không nhìn ra. Lộc Hàm nghĩ ngợi mãi đến khi trời tạnh mưa, cả người cũng không chỗ nào khô nữa, vừa quyết định đi tìm Mẫn Thạc liền bị một vật cứng đánh vào sau gáy, trước mắt tối sầm ngã xuống.

Không biết qua bao lâu, Lộc Hàm khó khăn mở mắt tỉnh dậy lại không biết mình đang ở đâu, quan sát xung quanh một lúc liền phát hiện ra trên tường toàn là ảnh chụp truy nã của mình, chưa kịp lấy lại tinh thần đã thấy chỗ lối ra vào hé lên một tia sáng.

[Edit] [Lumin] Bảo vệ em (Chương 2)

Bước xuống tàu, Tú Mẫn mặc chiếc áo màu bạc mỏng tang, hai tay ôm lấy thân thể bước đi một cách chậm rãi đến trạm xe buýt, muộn như vậy cũng không còn xe buýt nữa, các nhà trọ đều đã đóng cửa, muốn tìm chỗ ngủ một đêm cũng khó khăn. Tú Mẫn nằm trên ghế ở trạm xe buýt co người lại, toàn thân run rẩy từng hồi, lát sau liền thiếp đi, lại cảm thấy cả người rất không thoải mái. Đến khi tỉnh lại đã thấy chính mình đang nằm trên giường bệnh.

“Sao tôi lại ở đây… khụ…” Tú Mẫn mở miệng nói vài tiếng liền cảm thấy rất đau.

“Cậu sốt rất nghiêm trọng, may mắn có người đưa đến bệnh viện kịp thời, nếu không đã sớm chết cóng rồi.” Nữ y tá đem nước đưa cho Tú Mẫn, chậm rãi nâng cậu ngồi dậy.

“Là ai mang tôi đến bệnh viện?”

“Không biết, cậu ấy chỉ để lại một chút tiền rồi đi.” Y tá mang tiền đưa cho Tú Mẫn.

“Không quen biết cũng cho tôi tiền? Như vậy rất kì quái…”

“Tôi thấy cậu ta rất quan tâm cậu, đưa ngươi vào còn dặn dò chúng tôi nhất định phải chăm sóc tốt cho cậu, trước khi cậu tỉnh cậu ta còn cầm lấy tay cậu.”

Tú Mẫn nhìn chằm chằm túi tiền, là Lộc Hàm đúng không? Là Lộc Hàm mang cậu đến đây đúng không? Không hiểu sao trong lòng có chút hưng phấn.

“Lộc Hàm, tớ thật sự rất rất muốn sớm được nhìn thấy cậu…”

Tú Mẫn bị bệnh vài ngày cuối cùng cũng xuất viện, đến phụ việc ở tiệm bánh mì. Ngày hôm ấy, cậu vẫn như thường lệ lau dọn tủ, liền bị một bóng dáng trước mặt hấp dẫn, tấm lưng kia thật sự rất quen thuộc, luống cuống chạy về phía người nọ, nhưng chỉ dám đứng nấp ở một bên.

“Lộc tổng, xin hỏi ngài có cần giúp gì không?” Người nào đó cất giọng lễ phép hỏi.

“Vài ổ bánh mì, thăm người bệnh.”

Tú Mẫn cảm giác tim mình đập theo gia tốc, nước mắt bất giác chảy xuống, nhìn thấy Lộc Hàm cầm túi bánh mì chuẩn bị rời đi liền tìm chỗ khác nấp, nhìn Lộc Hàm đi về phía bệnh viện, chân bất giác cũng chạy theo sau. Lộc Hàm đến quầy tiếp tân, tim Tú Mẫn như sắp nhảy ra, chờ mong câu hỏi xem mình ở phòng bệnh nào, thực chất, cậu vẫn hi vọng Lộc Hàm đến đây là để tìm mình.

“Xin hỏi Trần Tuệ Lâm ở phòng bệnh nào?”

Tú Mẫn tựa hồ nghe thấy tiếng vỡ từ trong lòng, lại theo sau Lộc Hàm đi đến một phòng bệnh cao cấp, lặng lẽ đứng nấp ở bên ngoài. Cửa khép hờ, một cô gái bộ dáng ngọt ngào nhìn Lộc Hàm mỉm cười, dang tay ôm lấy người đối diện. Tú Mẫn thật không biết bản thân có bao nhiêu dũng cảm, nhìn Lộc Hàm hạnh phúc ôm lấy người kia, không biết qua bao lâu mới xoay người chuẩn bị rời đi, lại đụng phải Lộc Hàm vừa từ trong phòng bệnh bước ra. Cũng không rõ là may mắn hay xui xẻo, Tú Mẫn nhìn thấy bộ dạng Lộc Hàm dường như không có nhận ra cậu, liền mở miệng trước.

“Lộc Hàm, tớ là Tú Mẫn.”

“Tú Mẫn?” Lộc Hàm hình như cả tên cậu cũng không nhớ nữa.

“Chúng ta trước kia ở cô nhi viện…” Lời chưa kịp nói hết đã bị Lộc Hàm thô bạo kéo vào chân cầu thang, lại mạnh mẽ bỏ tay ra.

“Cậu là Kim Mẫn Thạc. Đúng không? Cậu sao lại ở trong này?”

Kim Mẫn Thạc là tên của cậu, chỉ là trước đó Lộc Hàm gọi cậu là Tú Mẫn, nên cuối cùng trở thành thói quen dùng cái tên này, hôm nay lại nghe chính miệng Lộc Hàm gọi ba chữ Kim Mẫn Thạc, trong lòng càng khó chịu.

“Tớ vào bệnh viện có chút chuyện, trùng hợp thấy cậu cũng vào đây liền đi theo sau.”

“Trùng hợp? Hay là coi trọng tiền của tôi?” Lộc Hàm hoài nghi nhìn chằm chằm Mẫn Thạc.

“Cậu như thế nào… xem tớ thành cái dạng gì? Chúng ta đã từng là bạn bè tốt…”

“Cũng là đã từng, trong thư tôi viết rất rõ ràng, phải quên đi cuộc sống ở cô nhi viện, vì cái gì cậu phải chạy đến đây phá hư chuyện của tôi?” Lộc Hàm tựa hồ không thể nhịn được nữa, hung hăng đẩy Mẫn Thạc ngã xuống.

“Tớ chỉ muốn gặp cậu… Tớ thích cậu…”

“Thích tôi? Cậu quên cậu là con trai rồi? Nói ra không cảm thấy ngượng miệng hay sao?”

“Hắt xì” Tiếng mở cửa truyền đến bên tai, còn có giọng nói trong trẻo: “Lộc Hàm sao lại đứng trong này?”

Nghe thấy giọng Trần Tuệ Lâm, Lộc Hàm có chút khẩn trương. “Không có gì, cậu ta bị ngã, anh đến xem như thế nào thôi.” Nói một câu liền vội vàng đỡ lấy Mẫn Thạc, xong lại tiến đến chỗ Trần Tuệ Lâm.

“Lộc Lộc của em thật tốt bụng.” Cô gái kiễng chân lên một chút, hôn nhẹ vào má Lộc Hàm.

Lộc Hàm cứ như vậy rời đi, Mẫn Thạc thấy rất rõ trong một khắc xoay người kia Lộc Hàm hung hăng trừng mắt về phía mình. Cầu thang lại trở nên yên lặng. Chẳng phải trước đây đều thích sự yên lặng hay sao? Vì sao hiện tại lại cảm thấy cô đơn? Chẳng phải đã tìm thấy Lộc Hàm rồi ư?

Hiện tại tìm được rồi lại thương tâm như vậy. Cậu dựa vào tường, mệt mỏi quá… thật sự mệt mỏi quá… tâm tư lạnh đi không ít rồi. Mẫn Thạc nhìn chằm chằm vòng cổ mà Lộc Hàm tặng cho, lấy lại tinh thần, lại nhớ tới trạm xe buýt nơi mình ngã bệnh trước kia, không biết làm sao mình được đưa đến bệnh viện, cũng không biết làm sao mình có được số tiền đó, nhưng những chuyện đó xem như không quan trọng đi, quan trọng là hiện tại cậu phải rời khỏi chỗ này.

Chờ xe buýt đồng thời hi vọng có thể gặp lại người đưa mình đến bệnh viện, Mẫn Thạc muốn cảm ơn người ta một tiếng. Nhìn xung quanh một hồi, liền phát hiện phía bên kia đường có một người đứng nhìn mình chằm chằm, ánh mắt rất quen thuộc, rất giống Chung Đại. Đối phương tựa hồ biết cậu đã phát hiện ra liền vội vàng chạy đi, Mẫn Thạc theo bản năng đuổi theo, cũng không để ý đến đường xá. Đèn xe lớn chiếu vào mắt làm cậu sợ hãi díu hai mắt lại, đột nhiên cảm nhận được cả người bị ôm vào lồng ngực, ngã xuống bên đường.

“Đột nhiên lao ra đường cái? Muốn chết hả?” Nghe thấy tiếng lái xe quở trách, Mẫn Thạc càng sợ hãi run lên bần bật, sau lưng liền truyền đến vài cái vỗ về nhẹ nhàng, tựa hồ như đang cố an ủi cậu.

Mẫn Thạc quay lưng lại, ngốc nghếch ngây người. Đối phương chính là Lộc Hàm. Chính Lộc Hàm cũng lộ ra thập phần kinh ngạc, theo bản năng buông hai tay đang ôm lấy người cậu ra.

“Tại sao lại là cậu? Cậu lại cố tình đúng không?”

“Không… Tớ chỉ nhìn thấy bóng dáng khá quen thuộc…” Nhớ tới Chung Đại vừa nãy còn ở đây, Mẫn Thạc không nghĩ ngợi muốn tiếp tục băng qua đường lại bị Lộc Hàm nắm cổ tay kéo lại.

“Làm cái gì nữa? Lại muốn phóng ra đường chính? Xem ra là cậu cố ý.”

“Tớ không phải.”

“Không phải sao? Tôi cứu cậu một lần cậu lại muốn tôi cứu thêm lần nữa?” Lộc Hàm cầm lấy tay Mẫn Thạc càng lúc càng mạnh.

“Đều không phải.” Nói xong nước mắt nóng ấm liều mạng chảy xuống.

“Khóc? Đàn ông con trai khóc cái gì? Muốn ai thông cảm cho cậu?” Lộc Hàm càng nói giọng càng hung hăng, tựa như một đao đâm vào lòng Mẫn Thạc.

“Đủ rồi.” Mẫn Thạc không chịu nổi nữa, tát Lộc Hàm một cái đau điếng, thống khổ chạy đi.

Chạy tới công viên, Mẫn Thạc hét lên một tiếng, đem bao nhiêu mệt mỏi xõa hết đi, đến khi cổ họng sắp vỡ ra mới dừng lại, mặc dù trong lòng thư thái không ít nhưng vẫn rất nặng nề, cả người nằm dài trên cỏ lại nhớ lúc mình tát Lộc Hàm một cái, trong lòng càng băn khoăn, gương mặt điển trai đó thật sự bị mình tát một cái, thật sự xúc phạm lòng tự trọng của hắn, sau này cậu vốn không thể nhìn mặt hắn. Mẫn Thạc, thật sự đủ thất bại rồi.

[Edit] [Lumin] Bảo vệ em (Chương 1)

[Edit] [Lumin]

Bảo vệ em

Author: 鹿包98
Editor: Baby Dolphin

Bản edit chưa có sự đồng ý của tác giả, xin đừng mang ra ngoài tội chủ vườn.
Mọi người năm mới vui vẻ!


Sáng sớm mùa hạ, ngoài trời thổi đến từng tia oi bức, một cậu bé chín tuổi nằm trên bãi cỏ phía đông cô nhi viện, ngắm nhìn màu lam biên biếc trên không trung, thấp thỏm đợi chờ.

“Tú Mẫn, có thư.” Âm thanh vang lên từ bên ngoài làm cậu ngồi dậy chạy ra chỗ người giao thư.

Vừa nhìn thấy dòng chữ trên đó, khuôn mặt đang nở nụ cười chợt biến mất đi, lá thư cũng xé thành nhiều mảnh, nước mắt không tự chủ theo khóe mắt chảy xuống, tuyệt vọng ngửa mặt lên nhìn trời. Tú Mẫn trong lòng một bội nghi vấn không biết hỏi ai, cũng không biết ai có thể cho cậu đáp án. Thẳng đến hoàng hôn xuống mới chậm rãi đi vào, mang trạng thái ngốc đi không cẩn thận vấp phải mấy bậc thang, cả người ngã sóng soài trên mặt đất.

“A!” Cơn đau xác thịt làm sao sánh được nỗi đau trong lòng. Nghe thấy tiếng kêu, An Điềm lão sư của cô nhi viện khẩn trương chạy ra ngoài, liền gặp Tú Mẫn không nhúc nhích ngồi trên cỏ rơi nước mắt, biểu tình có chút luống cuống.

“Tú Mẫn lại sao nữa rồi? Làm sao lại bị thương?”

Tú Mẫn không lên tiếng, chỉ vào trái tim trong lồng ngực. Lão sư hớt hải đem cậu đến bác sĩ kiểm tra, sau cùng biết được chỉ là vết thương ngoài da, có chút nổi giận lớn tiếng, lại không phát hiện sự khác thường của Tú Mẫn. Chờ người đi ra ngoài một lúc lâu, Tú Mẫn mới chậm rãi mở to mắt nhìn chiếc giường bên cạnh, là chiếc giường mà Lộc Hàm từng nằm, trên đó còn lưu lại mùi hương của hắn, nhưng không còn nhìn thấy hình dáng quen thuộc ấy nữa.

Tú Mẫn đi lại chỗ giường hắn, trên tay cầm sợi dây chuyền thập tự giá, là vật duy nhất Lộc Hàm để lại cho cậu trước khi rời đi, còn nói là vòng cổ có thể thay hắn ở bên cạnh mình. “Tiểu Lộc, hiện tại như thế nào rồi? Có vui vẻ hay không? Cuộc sống nơi đó có như cậu hi vọng hay không?” Nghĩ một lúc, nước mắt lại thi nhau chảy xuống.

“Hắt xì” Thanh âm ở phía cửa truyền đến, Tú Mẫn vội vàng cúi đầu lau nước mắt. Là An Điềm lão sư mang cơm chiều đến cho cậu.

“Nhớ Lộc Hàm sao? Trong thư Tiểu Lộc có nói khi nào thì trở về không?”

“Tiểu Lộc sẽ không trở về, trong thư hắn nói đã quen rất nhiều bạn bè giàu có, cuộc sống cũng nên đổi mới rồi, sẽ không để cho người ngoài nghĩ hắn từng là cô nhi, lại càng không hẹn gửi thư cho con nữa…”

“Đây là lựa chọn của Lộc Hàm, con và nó là bạn bè có phải hay không nên ủng hộ nó?” An Điềm lão sư nắm chặt cánh tay Tú Mẫn, hướng cậu an ủi.

Tú Mẫn không nói tiếp, cũng không biết nói gì nữa, từ khi Lộc Hàm rời đi hắn không nói chuyện với cậu nhiều nữa, cậu càng không nghĩ sẽ có quan hệ bạn bè với Lộc Hàm. Cậu thích hắn. Ngày đó Lộc Hàm đi cậu không đủ dũng khí đem tiếng lòng nói cho đối phương, một lòng muốn lớn lên sẽ nói hết ra với Lộc Hàm, hiện tại đã quá muộn rồi, không thể oán hận ai, chỉ có thể tự trách mình không phải quý tộc, nếu không Lộc Hàm có lẽ đã có điểm thích cậu rồi. Đợi lão sư đi ra ngoài, Tú Mẫn chưa ăn gì đã vội nhảy vào ổ chăn, cuộn mình.

Nhiều ngày như thế trôi đi.

Tú Mẫn không tiếng động đi đến vườn hoa, nhìn xung quanh một hồi mơ hồ nhìn thấy hai thân ảnh mình và Lộc Hàm cùng nhau nô đùa, lại cảm giác như đã trôi qua rất rất nhiều năm. Tú Mẫn nằm xuống bãi cỏ, từng đoạn kí ức tua đi tua lại trong đầu, ngây ngốc đến nỗi dường như cả đời không thể quên được đôi mắt của người kia. Lộc Hàm từng ước nguyện sau này sẽ được một nhà khá giả nhận nuôi, sống tự do phong lưu một chút.

“Tiểu Lộc, hiện tại vui vẻ rồi chứ? Ý nguyện của cậu thành toàn rồi.”

Tú Mẫn hướng lên trời lẩm bẩm, đột nhiên nhìn thấy một khuôn mặt phóng to tới trước mặt mình, không kịp chuẩn bị tinh thần “A” một tiếng.

Khóe miệng người nọ khẽ cong lên: “Haha, thực dễ dàng bị dọa mà.”

“Đột nhiên xuất hiện thật muốn dọa chết người ta mà. Tôi từ trước đến giờ chưa có gặp cậu, là mới đến đây?”

“Kim Chung Đại”, người nọ vừa nói vừa giơ tay về phía Tú Mẫn.

“Ân… Tú Mẫn.”

“Vừa rồi không biết cậu nghĩ cái gì, xem chừng rất bi thương” – Chung Đại vừa nói vừa bắt chước Tú Mẫn nằm xuống hưởng thụ ánh nắng.

“Chuyện dài dòng, không thể nói ít được.”

“Tôi nguyện ý nghe.”

“Thực giống hắn.” Tú Mẫn ngẩng đầu nhìn Chung Đại,

“Hắn?”

“Phải, hắn là Lộc Hàm, tôi ở chỗ này quen biết hắn, mấy ngày trước vừa được nhận nuôi rồi.” Tú Mẫn dành thời gian cả buổi chiều, đem chuyện mình cùng Lộc Hàm kể hết cho Chung Đại.

Tú Mẫn cũng không rõ vì sao lại đem chuyện của mình ra nói hết với người chưa quen được một ngày như Chung Đại, có lẽ bởi vì nụ cười của người này cho cậu cảm giác an toàn, cũng có lẽ do người này rất giống Lộc Hàm ở điểm sẵn sàng chơi đùa cùng cậu.

“Cậu vẫn sẽ chờ cậu ta sao?” Tú Mẫn đột nhiên bị Chung Đại hỏi một câu.

“Chờ, chỉ cần còn sống được một ngày, ta tin là sẽ có lúc được gặp lại Lộc Hàm.”

Ngày đó Chung Đại trở thành bằng hữu thứ hai của Tú Mẫn

Bất tri bất giác, Tú Mẫn đã 15 tuổi, làn da trắng ngần, so với nữ sinh còn nổi trội hơn, khuôn mặt hoàn mỹ, chỉ có khuyết điểm duy nhất là thân không đủ cao, thường bị Chung Đại cao hơn một cái đầu giễu cợt, nhưng vẫn có thể làm điên đảo rất nhiều cô gái. Ngày nọ, Tú Mẫn đang ở trong phòng thu dọn hành lý thì bị Chung Đại phát hiện.

“Cậu muốn đi đâu?”

“Tìm cậu ấy.”

“Nhiều năm như vậy vẫn không quên được hắn?”

“Đúng vậy, hạnh phúc của mình thì do mình nắm giữ, tôi phải đi tìm cậu ấy.” Tú Mẫn đem bộ quần áo cuối cùng để vào hành lý, kéo đi về phía cửa.

“Nếu phải đi thì tớ đi cùng cậu.” Chung Đại chắn trước mặt Tú Mẫn, đáy mắt có chút thương tâm.

“Không cần, tớ cũng không biết khi nào thì có thể tìm được, không thể để cậu theo tớ lưu lạc khắp nơi được.”

“Chính là…”

“Có được người bạn như cậu tớ đã rất thỏa mãn rồi, sau này có duyên gặp lại.” Tú Mẫn ôm chặt Chung Đại, lát sau liền rời khỏi cô nhi viện, bắt đầu lộ trình đi tìm Lộc Hàm.

Tú Mẫn đến thành phố lớn lân cận, dựa vào khung cảnh tấm ảnh chụp Lộc Hàm đi hỏi khắp nơi, tuy rằng cơ hội nhỏ bé, nhưng phải thử một lần. Tú Mẫn trên người mang theo rất ít tiền, chỉ có thể hỏi thăm người trên phố, một khi có tin tức liền chạy đến nơi được người ta chỉ cho.

Đôi lúc đến nơi đó rồi mới biết mình bị lừa, số tiền ít ỏi mang theo không đủ trụ vững được bao nhiêu ngày, chỉ có cách đi làm thuê cho mấy quán ăn nhỏ, may mắn được ở lại chỗ làm thuê, so với tưởng tượng của cậu thì chỗ ở như vậy đã tốt hơn nhiều rồi. Nhiều ngày trôi qua, Tú Mẫn vừa làm việc vừa hỏi thăm tin tức của Lộc Hàm, đi nhiều nơi, làm nhiều công việc khác nhau, chính mình cũng không đếm nổi đã làm bao nhiêu việc rồi, nhưng vẫn không tìm được Lộc Hàm. Tú Mẫn lên tàu hỏa đi đến nơi khác, bắt đầu do dự có phải hay không nên buông bỏ đi, cố gắng lâu như vậy đều thất bại rồi. Cậu thiếp đi một lúc, khi tỉnh lại thì tàu đã vào ga, nhìn xuống dưới chân phát hiện ra hành lý đều không thấy nữa, hết thảy đều không thấy nữa, trên người một chút tiền cũng không có, chỉ có duy nhất chiếc vòng cổ Lộc Hàm tặng vẫn còn nguyên đó.

[Edit] [Lumin] Ước Định

[Edit] [Lumin]

Ước Định

Author: Thiên Nguyệt Lan | 天月兰 (bản cải biên)
Translator: QT
Editor: Baby Dolphin

Fic chưa có sự đồng ý của tác giả và người cải biên, xin đừng mang khỏi nơi này. Tên gốc của fic là “Người nói dối tháng tư” | 四月是你的谎言. Tên fic “Ước Định” | 约定 là do người cải biên đặt. Mình không thấy link bản gốc đâu nên không tìm được tên tác giả gốc.

Chúc mọi người đọc vui vẻ ~

—————————————————————————-

Từ khi nào gặp được cậu ấy?
Từ khi nào thích cậu ấy?
Từ khi nào đối với cậu ấy cảm thấy hứng thú?

Ngày đó, Lộc Hàm đang chuẩn bị cho kì thi quan trọng ở học viện âm nhạc, ngẫu nhiên gặp được cậu ấy. Cậu ngồi ở chiếc bàn trước mặt hắn ăn bánh, tay cầm một mảnh giấy mỏng chép vài khuôn nhạc, ngân nga lặp đi lặp lại một giai điệu nào đó rất nhàm chán. Lộc Hàm vừa vặn nghe thấy, đột nhiên muốn giúp người ta hòa âm phối khí. Liền biết được cái tên đáng yêu của cậu, Kim Mẫn Thạc.

Lộc Hàm đưa cậu vào phòng học nhạc của học viện, trong phòng vốn chỉ có hai cái bàn, hai cái ghế dựa cùng một cái piano cũ, phía bên khung cửa sổ thủy tinh là một cái bảng thông báo nhỏ khá thô sơ, nhưng có vẫn hơn không.

Mẫn Thạc tiến lại ngồi bên chiếc piano, Lộc Hàm cũng ngồi xuống, bất chợt lên tiếng: “Cái đó, Mẫn Thạc a, khúc nhạc cậu vừa hát lúc nãy, hát lại một lần đi, tớ sẽ hòa âm.” Kim Mẫn Thạc im lặng không đáp, làm Lộc Hàm có hơi ngờ nghệch, chính là Mẫn Thạc đang nghĩ xem nên tự mình phối khí như thế nào. Lộc Hàm không biết, rằng Kim Mẫn Thạc chính là học viên tốt nghiệp trẻ tuổi nhất của học viện, chỉ tốn thời gian hai năm liền có thể ra trường, một phần cũng là do sức khỏe và thân thể như vậy, Kim Mẫn Thạc bắt ép bản thân phải tốt nghiệp sớm.

Kim Mẫn Thạc vẫn luôn như vậy, tận lực viết nhạc một cách khó khăn, dù thân thể vốn không phải lúc nào cũng ổn…

Ngày hôm sau, Lộc Hàm vừa tan học liền đến phòng nhạc, mở cửa liền thấy Kim Mẫn Thạc đang ngủ ở vách tường ngay cửa sổ, cước bộ chậm rãi nhẹ nhàng tiến lại gần. Mẫn Thạc ngày hôm qua nhất định là viết đến khuya, rõ ràng chuyện này phải là Lộc Hàm làm mới phải, lôi cậu ấy đến đây, còn để người ta tự mình làm. Trong lòng Lộc Hàm dâng lên một tia xin lỗi, bước đến cạnh chỗ Mẫn Thạc ngủ quên, gió bên ngoài thổi nhẹ, một chiếc cánh hoa đào mỏng từ cửa sổ bay vào, khẽ rơi xuống trên người người đang ngủ. Lộc Hàm cởi áo khoác trên người choàng lên người Mẫn Thạc, lại ngồi xuống chỗ ghế dựa, cầm mảnh giấy trong tay Mẫn Thạc lên xem. Ánh mặt trời bên ngoài hắt vào nhè nhẹ, trong phòng yên tĩnh, tiếng hít thở của Lộc Hàm và Mẫn Thạc vẫn đều đặn vang lên rất khẽ. Ngoài cửa sổ dưới tầng trệt là sân thể dục, đôi lúc vọng lên vài tiếng vang, nhưng cũng không quấy rầy đến hai người. Lộc Hàm nhắm mắt ngân nga một chút, thực vừa lòng mỉm cười, bắt chước Mẫn Thạc diễn tấu một chút, lại hát một đoạn lời bài hát. Lúc này Mẫn Thạc có hơi bị đánh thức, nhưng vẫn còn mơ màng chưa tỉnh, cứ ngồi như vậy lẳng lặng nghe. Có thể là do lần đầu tiên hát, có vài chỗ không chính xác, nhưng Mẫn Thạc vẫn không có bắt lỗi. Lộc Hàm hát xong, muốn quay lại nhìn Mẫn Thạc đang ngủ say một chút, lại phát hiện Kim Mẫn Thạc thực yên lặng mở to mắt nhìn mình. Lộc Hàm còn đang sửng sốt, người kia đã cất giọng: “Có vài chỗ còn chưa đúng lắm, hảo hảo luyện thêm đi.” Lời này làm Lộc Hàm cảm thấy trong lòng thực ấm áp, liền muốn cùng Mẫn Thạc hát ca khúc này, Mẫn Thạc cũng cao hứng đồng ý, hai người ngồi cạnh nhau nhìn vào mảnh giấy nhạc, hai chân đung đưa theo nhịp. Mẫn Thạc chính là thanh âm nhẹ nhàng khoan khoái, trong trẻo như nước suối không một tia ô nhiễm, mà Lộc Hàm lại là thanh âm có từ tính tựa nam châm, một sự hòa hợp thiên y vô phùng* (Áo tiên không có vết chỉ khâu: hoàn hảo, trọn vẹn).

Lộc Hàm hết sức vui vẻ, Mẫn Thạc làm bạn với cậu cũng một học kỳ rồi, nam nhân này đột nhiên bước vào cuộc đời cậu, cho cậu thật nhiều cảm giác mới lạ. Mẫn Thạc cũng rất cao hứng, ở cạnh Lộc Hàm lâu vậy rồi, vẫn chưa một lần tái phát bệnh cũ.

Chiều mùa hạ, mỗi người cầm một cái kem trên tay, trên đường đi về nhà, hai người trầm mặc hồi lâu, mãi đến khi tiếng ve kêu ran cả con phố. Mẫn Thạc ngẩng đầu nhìn bầu trời, trời mùa hạ đầy sao, xinh đẹp vô cùng. Mẫn Thạc vỗ vỗ vào vai Lộc Hàm, vươn tay chỉ lên trời, Lộc Hàm vừa nhìn thấy liền “Oa!” một tiếng. Hai người đã sống qua hai mươi tuổi, chưa một lần lưu tâm đến, không nghĩ là bầu trời mùa hạ có thể đẹp rạng ngời như vậy. Giọng Lộc Hàm có chút xúc động: “Mẫn Thạc a, cậu về sau có thể cùng tớ mùa xuân ngắm anh đào, mùa hè ngắm bầu trời đêm, mùa thu xem lá rụng, mùa đông xem tuyết đầu mùa không?” Lộc Hàm kì thật muốn nói cho cậu, hy vọng cậu có thể cả đời bầu bạn với mình. Mẫn Thạc đương nhiên biết, nhưng cậu cố ý không biết, cố ý khờ dại không để ý đến ẩn ý. Lộc Hàm có điểm thất vọng, nhưng Mẫn Thạc vẫn là đồng ý lời Lộc Hàm.

Mùa thu. Hôm nay Mẫn Thạc ở trong phòng tập thể dục, bỗng nhiên mắt tối sầm, ngã xuống nền nhà. Cũng may bạn cùng phòng Nghệ Hưng đúng lúc phát hiện, không gây thành đại họa. Hôm nay Mẫn Thạc không có đến học viện, Lộc Hàm phát hiện ra điều khác thường mới gọi điện thoại cho cậu, Nghệ Hưng nói, Mẫn Thạc ngất xỉu nằm trong bệnh viện. Lộc Hàm nghe xong chỉ cuống cuồng chạy đến bệnh viện, không nói một lời, lúc cậu vừa đến cửa phòng bệnh, Mẫn Thạc cũng đã tỉnh rồi. Trông thấy người nọ hớt hải chạy vào, Mẫn Thạc nở nụ cười nhợt nhạt: “Tớ không sao, là do làm việc quá sức nên ngất đi một lúc, hiện tại đã khỏe rồi.” Lộc Hàm thở phào nhẹ nhõm, liền đi ra ngoài mua chút hoa quả cho Mẫn Thạc bồi bổ. Trương Nghệ Hưng thực thắc mắc, mối quan hệ của hai người, cớ gì lại phải giấu Lộc Hàm? Mẫn Thạc chỉ cười nói: “Nói cho cậu ấy, cậu ấy lại phân tâm, kì thi của Lộc Hàm sắp đến rồi.” Mẫn Thạc muốn có chuyển biến tốt thì phải phẫu thuật đúng lúc, mà thời gian đó, Lộc Hàm phải thi.

1 tháng… 2 tháng… 3 tháng… 4 tháng, Lộc Hàm rốt cuộc phát hiện ra thật nhiều điểm khác thường, không nhịn được đến tìm Trương Nghệ Hưng. Nghệ Hưng một lời cũng không nói, đem Lộc Hàm đến bệnh viện dành cho người khuyết tật, nhìn thấy Kim Mẫn Thạc người đầy mồ hôi, tập đi như một đứa trẻ. “Cơ thể Mẫn Thạc đang dần lạnh đi, hiện tại không có phương pháp trị liệu, cố gắng dùng thuốc cũng chỉ có hai mươi phần trăm kéo dài cuộc sống.” Lộc Hàm chẳng tin nổi lỗ tai của mình nữa, hai tay liên tục lắc mạnh vai Nghệ Hưng xác thực, nhưng lời phủ nhận mà cậu mong muốn vẫn không phát ra. “Thời gian Mẫn Thạc phẫu thuật, cũng chính là lúc cậu phải đi thi, cậu ấy nói kì thi ấy quan trọng, muốn cậu thi cho tốt.” Nghệ Hưng nói đến đây, đã thấy Mẫn Thạc nhìn về phía bọn họ sửng sốt một giây, sau đó nhìn Lộc Hàm, vừa nở được nụ cười nhỏ nhắn liền nhanh như chớp ngất đi. Lộc Hàm một khắc cũng không muốn chậm trễ, mang cậu chạy đến phòng bệnh.

Mẫn Thạc hôn mê mấy tiếng rồi lại tỉnh, Lộc Hàm ngồi trong phòng bệnh không nói gì, đúng hơn là không biết phải nói gì trước. Ngoài khung cửa sổ, tuyết đầu mùa đã bắt đầu rơi. Mẫn Thạc đối với điều này thực hứng thú: “Lộc Hàm, có thể mang tớ đến tầng cao nhất của nơi này ngắm tuyết không?” Lộc Hàm lạnh lùng suy nghĩ, sau cũng vẫn là đồng ý, đem khăn ấm quấn đầy người Mẫn Thạc, cùng cậu lên sân thượng của bệnh viện ngắm tuyết rơi. Mẫn Thạc vươn bàn tay nhỏ bắt lấy hoa tuyết, lại say mê nói với Lộc Hàm: “Lộc Hàm, cậu biết vì sao tớ lại chọn ngày đó làm phẫu thuật không? Bởi vì lúc đó cậu đang chiến đấu, tớ cũng sẽ chiến đấu.” Lộc Hàm trầm mặc một hồi lâu, buồn đến không nói được. Mẫn Thạc không nghe người kia đáp, trong lòng cũng không khỏi xót xa: “Nghệ Hưng đã nói cho cậu rồi đi, bệnh của tớ…” Lộc Hàm khẽ “Ân” một tiếng, lòng tựa hồ như vỡ ra từng mảng. Chỉ có Mẫn Thạc, thực muốn nói nhiều một chút: “Chúng ta cùng nhau cố gắng đi. Nếu tớ thắng rồi, cậu cũng phải thắng.”

—————————————————————————-

“Chuẩn bị tiến hành, tim và mạch đập bình thường. Tiến hành phẫu thuật.” Mẫn Thạc chỉ nghe được vài lời như vậy, cả người cậu sau khi bị tiêm thuốc mê liền cảm thấy không chút sức lực.

Ngày hôm ấy, Lộc Hàm đã chuẩn bị thật tốt, những gì cần thiết cho cuộc thi đều đã hoàn tất rồi. Cậu cứ như vậy đi đến trường thi đã chỉ định, ngồi xuống bên chiếc piano bóng loáng, bàn tay thanh thoát chạm đến phím đàn, nốt nhạc đầu tiên vang lên, đột nhiên Lộc Hàm cảm thấy chính mình dường như đã đi sai chỗ rồi, đây không phải là trường thi, mà là phòng tập nhạc của học viện, Lộc Hàm nhìn thấy cảnh tượng một người ngồi cạnh một người, hai chiếc ghế gỗ cũ, một mảnh giấy mỏng manh, chính là thanh âm trong trẻo như nước ấy.

Một khúc nhạc, thực sự trôi qua rất nhanh, khung cảnh xung quanh tốt đẹp như vậy đột nhiên tan biến đi như bong bóng xà phòng. Lộc Hàm tức giận, cậu phải giữ Mẫn Thạc lại bên mình, phải lưu lại cảnh tượng trong mơ ấy, Lộc Hàm nhìn thấy Mẫn Thạc bước đến chỗ mình, nhìn cậu mỉm cười, trong mắt lưu lại một giọt nước trắng xóa.

Lộc Hàm bất lực đi đến chỗ thi, ngồi bên cạnh giáo sư, từ đầu đến cuối vẫn ngốc một trạng thái. Cậu chỉ nhìn thấy một nam nhân ngủ say trong phòng nhạc, yên tĩnh hô hấp, thấy hai cậu con trai đứng dưới bầu trời đêm mùa hạ, thấy một đứa ngốc bên cạnh một đứa ngốc ngắm tuyết đầu mùa, thấy một nam nhân hai mươi tuổi đứng một mình vì tiếc đoạn đường ngày ấy đã không cùng đi.

Mấy ngày sau, Lộc Hàm mặc một bộ vest đen toàn bộ đến dự lễ của Mẫn Thạc, Mẫn Thạc cuối cùng cũng không có ở lại cùng cậu, vẫn là đi về nơi đẹp đẽ ấy trước cậu. Nghệ Hưng đem một chiếc phong thư nhỏ cho Lộc Hàm. Lộc Hàm mang đến phòng nhạc trong học viện mới mở ra, tất cả hạnh phúc của hai người họ, đều là ở căn phòng nhỏ cũ kĩ này.

“Lộc Hàm, tớ không hề rời đi, đừng khổ sở. Tớ không muốn nhìn thấy cậu vì tớ mà thương tâm. Cậu từng nói với tớ, hi vọng mùa xuân có thể cùng ngắm hoa anh đào, mùa hạ có thể cùng ngắm bầu trời đêm, mùa thu xem lá rụng, mùa đông đón tuyết đầu mùa. Thực xin lỗi, tớ lỡ lời, tớ làm không được. Tớ không có khả năng cùng cậu làm bạn đến khi già đi, nhưng tớ vẫn mong cậu đều được vui vẻ. Lộc Hàm, tớ vẫn muốn hỏi cậu, có phải tớ đã từng được bước vào thế giới của cậu không? Nếu có tớ liền cảm thấy an tâm. Tớ biết vì cái gì mà một năm nay tớ không phát bệnh rồi, chính là tớ dùng sinh mệnh này, đổi lấy một năm bên cậu. Kì thực tớ có một tâm nguyện, đáng tiếc cuối cùng vẫn không thể thực hiện. Tớ hi vọng có một người, có thể hôn tớ lúc tớ rời đi.”

Lộc Hàm cảm thấy chính mình thật thất bại, đã không thể ở cùng Mẫn Thạc lúc cậu ấy đi.

Luân hồi, dưới tàng cây anh đào, hai tay đan vào nhau. Giọng nói đầy từ tính vang lên chan hòa: “Một lần nữa giới thiệu một chút, tớ gọi là Lộc Hàm.” Người kia trong trẻo đáp lại: “Tớ là Mẫn Thạc, Kim Mẫn Thạc.”

“Mẫn Thạc, nguyện vọng cả đời của cậu, tớ dùng cả đời này để thực hiện.”

——————— END ———————

Thật lâu rồi, lâu lắm rồi mình mới cầm máy lên viết lại, cái này xem như món quà nhỏ sau thời gian dài biến mất của mình. Thật nhớ LMs quá. Lâu rồi mình chưa đọc fic, nên cũng không biết fic này như thế nào nữa, văn phong cũng kém đi. Cảm nhận cá nhân của mình, tuy là cốt truyện không quá đặc sắc, nhưng mỗi chi tiết đều thật quan trọng, khó lược bỏ được một xíu nào cả, cũng không dài dòng như cách viết của mình. Tuy có hơi buồn, nhưng mà, mình sẽ quay lại với một fic khác tươi tắn hơn, hường phấn hơn. Nhớ mọi người rất nhiều.
Ít hôm nữa mình sẽ trở thành cô gái 17 tuổi rồi. Thời gian trôi qua nhanh quá. Hãy yêu những thứ bạn còn có thể yêu.

[Transfic] [OT12] Midnight After Four Years (12:10)

12:10

Mười hai chàng trai đã ngồi yên trong căn hộ của nhóm trưởng.

Những tiếng thì thầm về những lời hứa đã không được giữ chặt, và những câu xin lỗi vì chúng ta đã không đủ vững vàng đến phút cuối.

Gần gũi và gắn bó, không còn những chiếc mặt nạ mà họ đã cố gắng đeo lên để ngụy trang cho nỗi buồn.

Bạn bè.

Gia đình.

Mặc dù chỉ là một đêm ngắn ngủi.

[Transfic] [OT12] Midnight After Four Years (12:00)

12:00

Nửa đêm, giữa những ánh nhìn lén lút, những giọt nước mắt lặng thầm và những tách cà phê đậm màu thân thuộc, giọng nói của nhóm trưởng vang lên phá vỡ sự im lặng đến nghẹt thở.

“Căn hộ của anh ở ngay bên cạnh, cho những ai muốn ở lại qua đêm.”

Không chỉ đơn thuần là một lời nói, nó là một tâm tư cần được thấu hiểu.

Tối nay tôi không muốn ở một mình.

Và tất cả chúng ta lại một lần nữa ở bên nhau.

Chúng ta có thể giả vờ không, chỉ tối nay thôi?

Rằng mọi thứ đều tốt.

Rằng chúng ta đều ổn.

Rằng chúng ta sẽ tiếp tục vượt qua như thế này.

Chúng ta có thể nói dối không, chỉ một lần nữa thôi?

Tôi không biết sẽ như thế nào nếu chúng ta lại gặp nhau.

Và tạm biệt sao lại là một từ khó khăn như vậy, vào lúc nửa đêm.

[Transfic] [OT12] Mignight After Four Years (11:59)

11:59

Mười hai người ngồi quanh một chiếc bàn, bởi vì quá đông, nên khoảng cách giữa họ rất gần nhau.

Mỗi người đều nhận thức được cảm giác mà họ đã lãng quên từ rất lâu rồi.

Cảm giác mà mỗi gia đình thường có.

Để nghe những tâm tư thầm lặng của những người anh em.

Để nhớ lại những từ ngữ mà họ đã thề sẽ không bao giờ lặp lại.

Để ngửi mùi hương quá quen thuộc của những người khác khi cuộn tròn giữa những hơi thở ấy.

Để không phải giả vờ là mình không sao nữa.

Để được là chính mình.

Từng mảnh vỡ được hợp lại.

[Transfic] [OT12] Midnight After Four Years (11:58)

11:58

Jongin và Sehun lặng lẽ đi qua những con đường, vai kề vai, tay cho vào trong túi.

Cả hai đắm chìm trong những suy nghĩ riêng về nơi mà họ đã từng ở cạnh nhau.

Một kỷ niệm vụn dại.

Về những người anh trai.

Về gia đình nhỏ.

Về những hồi ức.

Sehun không bao giờ nói chuyện nhiều, cậu thích im lặng và quan sát mọi thứ, trong khi Jongin thích ánh đèn sân khấu, với từng bước nhảy tỏa sáng trước vạn người.

Khi mọi thứ bắt đầu xảy ra, từng mẩu lớn của gia đình nhỏ rời đi, họ bắt đầu nhận ra mình cần những con người ấy như thế nào, còn hơn cả ước mơ.

Luôn luôn có những bờ vai để dựa vào, luôn luôn có những cánh tay giúp mình trụ vững.

Đôi tai luôn luôn phải lắng nghe những việc tồi tệ xuất phát từ miệng của dư luận, và giấc mơ được đứng cùng nhau trên sân khấu đã vỡ tan trong chóng vánh.

Khi từng người một bắt đầu rời xa họ, khi Sehun đã lưng chừng muốn bỏ đi, cậu liền nhớ đến lý do mà Jongin kiên cường ở lại đến bây giờ.

Không thể đi.

Bởi vì đó là tất cả những gì mà một gia đình luôn cần có.

Jongin không thể bỏ đi, đây chính là ước mơ của cậu. Cậu xem nó như máu mủ, như định mệnh của đời mình.

Sehun chưa từng nhìn thấy một người nào khác giống như Jongin, được sinh ra để đứng trên sân khấu, tỏa sáng như Jongin đã từng.

Và Jongin biết điều này.

Cậu chưa từng cảm thấy biết ơn ai hơn cậu bé đã vì mình mà ở lại.

Người đã phải chịu với những chấn thương trên mắt cá chân và trên đầu gối vì những bước nhảy quá nặng nề.

Người đã phải mang những vết sẹo khó lành nhiều như những tổn thương đã nhận.

Người nên rời đi để cuộc sống cá nhân tốt đẹp hơn, sẽ không phải chịu những cơn đau về thể xác.

Nhưng không, thay vào đó, cậu ở lại bên cạnh Jongin.

Cậu đánh dấu vị trí bên cạnh Jongin chính là mình, và bị mắc kẹt mình ở đó.

Vĩnh viễn.

Cậu hứa sẽ không bao giờ bỏ đi.

Cậu đã thực hiện tốt lời hứa của mình.

Và Jongin nợ Sehun một ân tình.

Đó là lý do mà họ đi với nhau, hướng về một nơi mà cả hai sẽ cần rất nhiều nỗ lực để giữ chặt nước mắt.

Khi bước vào trong quán cà phê nhỏ, hai người đã nhận ra rằng ngoài kia không phải là nơi duy nhất để nghỉ ngơi trong đêm nay.