“Nha, Xán Liệt a, thật nhìn không ra ngươi nấu ăn ngon như vậy.” Biện Bạch Hiền nếm hai miếng thịt kho tàu, quay sang Phác Xán Liệt dựng ngón tay cái. “Hắc hắc, về sau có khi lại là cơ hội.”
“Thật không khiêm tốn.”
Không nhìn Phác Xán Liệt và Biện Bạch Hiền nói đùa trên bàn cơm, Kim Mẫn Thạc chọc chọc đũa vào bát, nhỏ giọng hỏi: “Thế Huân ngươi nghĩ thế nào lại nhường cho Phác Xán Liệt vào bếp?”
Bởi vì là đại ca hỏi, Thế Huân cũng ngừng liếc mắt lại, chỉ có thể thành thật đáp là bằng hữu Tiểu Tinh của mình nói cho, người ta hay bảo nữ sinh thường sẽ thích nam sinh biết nấu ăn mà! (chờ một chút… Thế Huân ngươi xác định là, nữ sinh?)
Kim Mẫn Thạc như vậy gật đầu, trong lòng đột nhiên nghĩ đến Lộc Hàm, biết nhau thời gian dài như vậy còn không biết hắn có nấu ăn được không. Ai nha, tự mình nghĩ cái này để làm chi! Kim Mẫn Thạc đấm đấm đầu mình, khiến ba người kia nhìn vào vô cùng khó hiểu. Đang muốn giải thích qua loa cho xong, tiếng chuông cửa liền vang lên “Ding” một cái.
“Ta đi mở cửa.” Nói xong, Kim Mẫn Thạc nhanh chóng vọt ra cửa.
“Mới đến.”
“Ừ.”
Vừa rồi còn mới nghĩ tới, trong chớp mắt đã xuất hiện ngay trước mặt.
Kim Mẫn Thạc vào bếp lấy cho Lộc Hàm đôi đũa và cái bát, bảo hắn ngồi xuống chỗ bên trái.
“Lộc Hàm ca.” Bạch Hiền lễ phép vấn an, Lộc Hàm gật đầu cười, không nói gì. Nhưng thật ra mắt đã hướng Phác Xán Liệt nhíu mày, tựa hồ nhắn nhủ: “Tiểu tử ngươi được lắm a.” Phác Xán Liệt đã hiểu, ha hả cười nhu thuận nhìn Bạch Hiền, Bạch Hiền đổi lại dùng nhãn thần nhìn hắn: “Ngươi làm gì thế?”
Nói chung là, bữa ăn này rất hoà nhã. Lộc Hàm đôi lúc nói vài câu chuyện cười, Phác Xán Liệt và Biện Bạch Hiền phụ trách cổ động, Kim Mẫn Thạc chỉ cười mà không nói, riêng Ngô Thế Huân phụ trách yên lặng hướng Lộc Hàm mắt trợn trắng…
Sau khi ăn xong, Phác Xán Liệt dọn bàn xong liền đi rửa chén, đương nhiên sẽ gọi Thế Huân phụ một tay. Lộc Hàm lên sân thượng nghe điện thoại, Kim Mẫn Thạc liền đem Bạch Hiền gọi vào phòng.
“Bạch Hiền a, ngươi không cần khẩn trương như thế, ta cũng sẽ không ăn ngươi.” Nhìn Biện Bạch Hiền đứng xoa xoa góc áo, Kim Mẫn Thạc có chút buồn cười bảo. Thế nào lúc ở trên bàn cơm rất nhẹ nhàng nói chuyện, tới khi cùng mình hai người nói chuyện trong phòng thì lại khẩn trương lên, chính là rất doạ người sao?
“Không không, Mẫn Thạc ca, ngươi có cái gì muốn dạy bảo xin mời nói đi.” Biện Bạch Hiền vội xua tay giải thích.
“Chưa nói tới giáo dục, ta so với ngươi chỉ lớn hơn hai tuổi. Hiện tại đơn độc gọi ngươi tới cũng chỉ muốn lải nhải về điểm xuất phát của chuyện này.”
“Vâng, Mẫn Thạc ca mời nói.”
“Xán Liệt có nói với ngươi về thân thế của chúng ta rồi sao?” Kim Mẫn Thạc mở miệng hỏi, nhìn Bạch Hiền nghiêm túc gật đầu, tư thái vô cùng thoải mái.
“Kì thực ta có xem đến, Bạch Hiền ngươi biểu hiện không giống người hay bất cẩn. Xán Liệt và ta đã nói chuyện trước rồi, lúc hắn nhìn thấy ngươi lần đầu tiên, hắn đã nghĩ ngươi là đứa sâu sa khó lòng nhìn thấu được bên trong, người bên cạnh còn chưa chắc hiểu được. Cho đến khi ngươi đối với hắn bài tỏ tâm tư, hắn mới nghĩ, ngươi thật ra là một vật sáng. Ngươi là ánh sáng, có thể rọi sáng một chỗ trong lòng Phác Xán Liệt.”
Kim Mẫn Thạc nói rất chân thành, Biện Bạch Hiền trên mặt lặng yên nỗi lên một tầng đỏ ửng. Phác Xán Liệt ngốc, đem mình nói tốt như vậy, khiến cho chính mình đều ngượng ngùng!
Nhìn thấu được tâm tư của Biện Bạch Hiền, Kim Mẫn Thạc ho nhẹ, khoé miệng cũng nở ra ý cười. Thực ra, trong lòng vẫn còn là một đứa trẻ.
“Kì thực ta nghĩ, người khác nhìn vào khó hiểu được ngươi, chỉ là bởi vì ngươi có sự khác biệt với họ về quan niệm trong tình yêu. Ta nói lời này không có ý trào phúng, chỉ là muốn nói, chuyện ngươi và Xán Liệt, ta không phản đối. Trên thực tế, chỉ cần Xán Liệt thích, ta đều không ngăn cản. A Bạch Hiền, ngươi không nên trước mặt ta khẩn trương như vậy.”
Biện Bạch Hiền cứng đờ, Kim Mẫn Thạc nói thập phần chân thành, nhưng lại là câu nói đầu tiên đánh trúng ngực mình. Cậu thừa nhận a, bản thân cậu cũng không biết thật ra mình muốn gì. Đối với mọi người thì không hề muốn cho người ta biết mình thích nam nhân. Mặt khác chính là hiện tại mỗi ngày đều đối với Phác Xán Liệt dạt dào tình ý. Nửa ngày, Biện Bạch Hiền mới hồi phục tinh thần lại, thật tình cười cười. “Ta đã biết Mẫn Thạc ca, ở trước mặt ngươi, ta sẽ chỉ biểu hiện ra bản thân chân chính nhất của mình.”
Kim Mẫn Thạc gật đầu, tiếp tục nói: “Ta tin tưởng Bạch Hiền ngươi và Xán Liệt sẽ hảo hảo hạnh phúc. Về phần sở thích của Phác Xán Liệt, ta sẽ không cho ngươi biết. Các ngươi đều có sở thích riêng, phải tự mình phát giác được đối phương mới là tốt nhất. Ta cũng đã nói nhiều như vậy, tóm lại chính là rất cảm tạ Bạch Hiền ngươi đã xuất hiện. Bởi vì tất cả chúng ta đều u mê, mặc dù Xán Liệt mỗi ngày đều cười rất vui vẻ, nhưng khi ở trước mặt chúng ta, những thứ đó đa số chỉ là lớp vỏ. Các ngươi đây đó tâm linh tương thông, cho nhau an ủi, như vậy mới là tốt nhất.”
Tựa hồ cảm giác lời mình nói rất quái đản, Kim Mẫn Thạc có điểm rối rắm. Biện Bạch Hiền vui tươi hớn hở trả lời: “Ta hiểu, Mẫn Thạc ca.”
“Được rồi.”
“Ta ra ngoài tìm Xán Liệt trước.”
“Được, ngươi đi đi.”
Nói xong, Kim Mẫn Thạc liền mở cửa để Bạch Hiền ra ngoài, có điểm khóc không ra nước mắt nhìn thấy Lộc Hàm đứng sau cánh cửa. “Ngươi nghe trộm!” Kim Mẫn Thạc trợn tròn cặp mắt.
Lộc Hàm vui vẻ bước vào trong phòng. “Mẫn Thạc a, ta phát hiện người càng ngày càng giống mẹ của Phác Xán Liệt.”
“Lộc Hàm ngươi muốn chết thì cứ nói như vậy đi.”
“Ha ha, được rồi không đùa ngươi.” Lộc Hàm chậm rãi nói xong, thập phần lười nhác ngồi lên giường Kim Mẫn Thạc bắt chéo chân.
Bất đắc dĩ kéo kéo khoé miệng, Kim Mẫn Thạc nội tâm như có trăm nghìn con ngựa chạy qua. Khoan đã, ngươi xác định người trước mặt ta là Lộc Hàm đại thiếu gia đổng sự tương lai sao? Ta nhìn đi nhìn lại thế nào lại giống mấy tên lưu manh trong trường học của Ngô Thế Huân a…
Nhìn Kim Mẫn Thạc thật hết chỗ nói, Lộc Hàm chỉnh lại tư thế ngồi nghiêm chỉnh, thay đổi thành bộ dạng nghiêm túc. “Mẫn Thạc ca, ngươi xem ta sắp phải đi rồi, thừa dịp mấy ngày nay còn có thời gian rảnh, chúng ta ra ngoài chơi đi!”
Ra ngoài chơi!
…
Người bình thường lúc này không phải là đang vội vàng chuẩn bị cho chuyến đi sao? Lộc Hàm ngươi xác định là mọi việc đều không cần chỉnh sửa gì a?
Nhìn Kim Mẫn Thạc không đáp lời, Lộc Hàm vội vã tiến đến ngồi xuống bên người Kim Mẫn Thạc. “Mẫn Thạc a ngươi là nhất mà! Đi với ta đi với ta!”
Kim Mẫn Thạc dở khóc dở cười nhìn Lộc Hàm so với mình chỉ nhỏ hơn hai mươi mấy ngày, cười nói: “Thế nào mà ngươi lại như một đứa trẻ.”
Nhưng cuối cùng là gật đầu đồng ý.