[Transfic] [Lumin] Dấu chân trên tuyết (Chap 2)

Chương 2: Quá khứ

“Tôi và cậu ấy gặp nhau cách đây năm năm. Lúc đó là giữa mùa hè, nhưng bạn tôi lại muốn tổ chức một buổi tiệc sinh nhật theo chủ đề Giáng Sinh. Đó là một ý tưởng vô cùng kì quặc nhưng tôi đã đến đó chỉ vì không muốn làm hỏng không khí vui vẻ của ngày sinh nhật. Hôm đó Minseok cũng đến, tôi và cậu ấy từ đầu đến cuối chỉ đứng dưới gốc cây nhìn vào buổi tiệc ngớ ngẩn đó, cho đến khi chúng tôi nhận ra cả hai đều đang cùng đứng dưới gốc cây tầm gửi. Thật sự, lúc đó cả hai đều cảm thấy khá bối rối vì chúng tôi vẫn chưa quen biết nhau.

Tôi vẫn nhớ cách cậu ấy cười đáng yêu như một đứa trẻ và hỏi, “Bây giờ chúng ta phải hôn nhau sao? Hay là bây giờ là tháng bảy nên không tính?”

(Một ý nghĩa của cây tầm gửi đến từ huyền thoại Bắc Âu, nếu cặp đôi nào hôn nhau dưới nhành cây tầm gửi trước cửa nhà, tình yêu của họ sẽ kéo dài mãi mãi.)

Tôi đã đáp lại. “Không chắc lắm. Nhưng trước tiên chúng ta hãy giới thiệu về bản thân đi.”

Chúng tôi cứ tiếp tục cuộc trò chuyện cho đến khi kết thúc mà không có hôn. Nhưng khi nhìn lại, giữa chúng tôi đã có thứ gì đó nhiều hơn một chút so với việc hôn nhau.

Cuối buổi tiệc, một người bạn của tôi đã mang ra những chai tạo tuyết giả và bảo rằng đó là những cơn mưa tuyết đầu tiên trong năm. Mặc dù ở buổi tiệc không có rượu bia hay bất cứ thứ gì có cồn, nhưng có vẻ như mọi người đều có một chút say. Lúc đó chúng tôi cũng ngây ngốc mà cùng họ cầu nguyện cho dịp tuyết rơi đầu tiên trong năm. Tôi không nghĩ rằng bản thân mình biết chuyện gì đang xảy ra nhưng tôi thật sự muốn biết Minseok đã mong ước điều gì. Nhưng có lẽ tôi sẽ không bao giờ biết được, có lẽ tôi đã lại ngu ngốc nữa rồi.

Tôi và cậu ấy quen biết nhau như thế.

Sau đó chúng tôi đã không gặp nhau trong suốt hai năm liền, nhưng vẫn giữ liên lạc qua nhắn tin, gọi điện thoại, gửi email và video call. Đôi khi chúng tôi còn chẳng nói chuyện với nhau trong suốt một tuần, nhưng sau đó sẽ tiếp tục liên lạc khi có thời gian. Quan hệ giữa chúng tôi chưa bao giờ chuyển biến xấu đi nhưng tôi lại bắt đầu quên chuyện cậu ấy là một con người bằng xương bằng thịt. Như vậy đấy, cậu hiểu mà đúng không? Tôi đã bắt đầu nghĩ rằng cậu ấy chỉ là một cái máy tính, một thiết bị tự động trò chuyện, vì vậy nên tôi đã nói ra bất cứ thứ gì mình muốn mà không hề cảm thấy bối rối hay lúng túng. Tôi kể cho cậu ấy nghe tất cả những thứ quan trọng và ngu ngốc của tôi, và cậu ấy sẽ trả lời bằng những lời lẽ an ủi cùng với các biểu tượng cảm xúc dễ thương. Cậu ấy thật sự thích dùng biểu tượng bánh bao, đặc biệt là sau khi tôi bảo cậu ấy nhìn rất giống nó. Dần dần, khi chúng tôi trò chuyện cùng nhau đã không còn sợ đối phương sẽ cảm thấy khó chịu, chúng tôi đã rất thân nhau, rất rất thân.

Có thể tôi đã bắt đầu yêu cậu ấy, nhưng có lẽ là không, không được.

Cứ như vậy, mối quan hệ tốt đẹp của tôi và cậu ấy kéo dài trong hai năm. Nhưng sau đó, năm tôi làm sinh viên năm thứ ba của Đại học, tôi phải chuyển trường. Có lẽ đó là số phận, giữa chúng tôi đã kết thúc, như những người bạn cùng phòng. Và đó cũng là khi tất cả mọi thứ bắt đầu xuống dốc.”

Luhan dừng lại không nói tiếp, cúi mặt xuống bàn.

“Anh có muốn một cốc nữa không?” Yixing hỏi, quên rằng cậu phải đóng cửa tiệm. Luhan không đáp, nhẹ nhàng đẩy chiếc cốc về phía Yixing.

Tại bàn pha chế, Yixing chợt nhận ra rằng loại cà phê mà Luhan uống lúc nãy không còn đủ, cho nên mới lấy số cà phê còn lại trộn với một loại cà phê khác, nhanh chóng đổ hai loại cà phê vào cốc rồi đặt vào lò vi sóng cho nóng lại. Nhắm nhìn chiếc cốc nằm trong lò vi sóng, cậu khẽ thở dài với chính mình. Khi nghe Luhan nói những chuyện đó, chính cậu cũng cảm thấy một chút xót lòng, giọng của Luhan rất trong, nhưng lại đượm một màu hồi tưởng.

Một lúc sau, khi tiếng “bíp bíp” hẹn giờ của lò si sóng vang lên, cậu mở cửa lấy ra chiếc cốc đã được làm nóng, rắc lên trên một chút bột cà phê rồi quay trở lại. Yixing từ tốn đặt chiếc cốc lên bàn, Luhan cũng nhẹ nhàng nói tiếp về khoảng thời gian được cho là hạnh phúc trong cuộc đời mình.

“Thật ra tôi không có suy nghĩ gì nhiều khi tôi dành thời gian của mình cho cậu ấy. Chuyện đó rất bình thường, không có gì đặc biệt, tôi đã nghĩ thế. Và cậu biết không, mọi người luôn luôn hỏi tôi rằng “Cậu thấy gì ở cậu ấy?” hoặc “Cậu thích cậu ấy ở điểm nào?”. Và thật sự, làm sao tôi có thể trả lời được hết tất cả bọn họ? Tôi thích đôi gò má phúng phính và đôi mắt một mí long lanh của cậu ấy, thích cách mà cậu ấy lười biếng vào những ngày thứ hai đầu tuần, cách cậu ấy lau mồ hôi sau những trận bóng đá… thật chẳng hiểu nổi, tôi thậm chí còn yêu thích ngón chân út ở bàn chân trái của cậu ấy. Kết hợp tất cả những thứ đó lại với nhau, cậu sẽ thấy được Kim Minseok mà tôi đã từng yêu. Không, là yêu mới phải. Thì hiện tại.

Tôi yêu cậu ấy.

Chưa bao giờ ngừng lại.

Dù sao đi nữa, chúng tôi cũng từng là những người bạn cùng phòng, học những lớp học khác nhau và có những buổi trò chuyện ngẫu nhiên vào giữa đêm. Và khi tôi nhận ra rằng cậu ấy đối với tôi quan trọng đến mức nào, tôi đã rất cố gắng để tình cảm đó không hiện lên quá rõ ràng, điều đó sẽ khiến cậu ấy và cả bản thân tôi cảm thấy khó xử. Nhưng tôi có thể che giấu mãi được sao? Đúng vậy, tôi là một bisexual, nhưng chúng tôi chưa từng nói với nhau về chuyện đó, tôi cũng đã đoán rằng cậu ấy là straight, nhưng tôi không chắc. Trước giờ bản thân tôi luôn là người nhạy cảm, và tôi đã lợi dụng điều đó để có thể được ôm cậu ấy ở phạm vi có thể chấp nhận được, rất nhiều lần. Nhưng có vẻ như cậu ấy đã không chú ý đến nó như tôi nghĩ, thật tồi tệ. Tôi không biết rằng ý của cậu ấy là muốn cho tôi một cơ hội hay là mong tôi nên tìm một người khác, tôi không biết gì cả.

Và có lẽ tôi đã quá nhập tâm vào những việc mình làm mà không để ý đến cậu ấy. Vì thế nên khi cậu ấy thú nhận sự thật tôi đã rất bất ngờ. Đúng vậy… Tôi đã rất lo lắng về chuyện cậu ấy có thích con trai không và cậu ấy đã kết thúc mối lo nghĩ đó của tôi bằng cách kéo tôi ra ngoài trong một buổi tối mùa đông lạnh giá. Cậu ấy đã cho tôi một lời tỏ tình vô cùng lãng mạn và chân thành.

Chúng tôi đã cùng nhau ngồi trong kí túc xá xem một bộ phim tình cảm nhàm chán. Khi cậu ấy nhìn ra cửa sổ và thấy tuyết rơi, đó chính là cơn mưa tuyết đầu tiên. Nhưng đó không phải là điều quan trọng nhất, cậu ấy buộc tôi phải mặc áo khoác vào rồi cùng cậu ấy ra ngoài. Sau đó, tôi chỉ đứng yên ở một chỗ còn cậu ấy thì đi vòng quanh nơi tôi đứng. Tôi đã hỏi, “Minseok! Cậu đang làm cái gì vậy?” Cơ bản tôi chỉ vì lạnh nên mới sốt ruột vậy thôi. Còn Minseok thì chỉ mỉm cười bảo tôi phải kiên nhẫn thêm một chút.

Cuối cùng, tôi đã định mở miệng bảo rằng hãy quay vào trong thì cậu ấy đã bước đến bên cạnh rồi khóa miệng tôi lại, bằng chính đôi môi của mình.

Đôi gò má bất giác lại nóng lên, đó là nụ hôn đầu tiên của tôi và cậu ấy.

Như một bộ phim, cậu ấy đã hoàn thành nó một cách xuất sắc trong khi tôi vẫn còn choáng váng và yên lặng với đôi mắt mở to. Trước khi tôi có thể bình tĩnh lại và thưởng thức nụ hôn đó, cậu ấy đã lùi lại, và bảo tôi, “Tôi đã chuẩn bị rất nhiều điều để nói với anh nhưng vì anh không chịu yên lặng nên bắt buộc tôi phải làm điều này thôi.”

Tôi có hơi sốc một chút, nhưng vẫn còn bình tĩnh. “Cậu định nói gì?”

Cậu ấy mỉm cười như đang trông đợi ở tôi một điều gì đó. “Hãy nhìn xung quanh anh, anh thấy gì không?”

“Uh… Là… dấu chân của cậu?” Minseok khẽ gật gật đầu, nhưng tôi vẫn không biết cậu ấy đang mong tôi nói ra điều gì. “Dấu chân trên tuyết? Tất cả đang ở xung quanh tôi sao? Là một vòng tròn?”

Cậu ấy khẽ thở dài và bước đến gần tôi, tôi nghĩ là cậu ấy sẽ hôn tôi một lần nữa, nhưng không, cậu ấy chỉ nói với tôi “Đó là một trái tim, đồ ngốc!”

Thành thật mà nói, đây là trái tim kì lạ nhất mà tôi từng thấy. Tiếp theo tôi cứ nghĩ cậu ấy sẽ tiếp tục nói gì đó, nhưng thay vì nói chuyện, cậu ấy lại bắt đầu dậm lên những dấu chân lúc nãy cho đến khi tất cả các dấu vết hoàn toàn biến đi.

Và cậu ấy hỏi, “Tôi vừa làm gì?”

“Cậu vừa giẫm lên tuyết?” Nghĩ lại, tôi đã đổ lỗi cho cái lạnh một cách thật ngu ngốc. Hi vọng Minseok sẽ không cảm thấy buồn.

Cậu ấy lại một lần nữa thở dài, “Không! Luhan, tôi vừa đạp lên trái tim của anh!”

Tôi nhớ rằng lúc đó mình đã thở một cách rất khó khăn vì không biết nên phản ứng như thế nào. Sau đó, tôi đã đáp lại. “Cậu đạp lên trái tim tôi? Sẽ rất đau đó!”

Cuối cùng, thời điểm tôi đã luôn chờ đợi, cậu ấy nói, “Tôi để lại dấu chân mình lên trái tim anh, bởi vì tôi đã từng nói, nó cũng chính là tôi. Đừng bảo rằng tôi đang được quyền sở hữu nó, đó chỉ là một lời biện hộ thôi, nhưng bây giờ, trái tim anh là của tôi. Và trái tim tôi là của anh. Ngay cả khi tuyết tan, tôi vẫn sẽ ở trong trái tim anh, có được không?”

Chúng tôi đã lại hôn nhau.

Tôi thật sự không giỏi miêu tả, nhưng hãy tưởng tượng hai chúng tôi đứng trong một trái tim được làm từ những dấu chân trên tuyết, trao nhau một nụ hôn ngọt ngào trong khi từng đợt tuyết lạnh băng vẫn không ngừng rơi xuống. Nụ hôn đó… và Minseok… là như vậy…”

Luhan dừng lại một chút, Yixing cũng nhìn ra ngoài cửa sổ. Những bông hoa tuyết thật nhẹ nhàng nổi lên trên mặt nước rồi nhanh chóng tan ra, nhưng bằng cách nào đó người ta có thể giữ chúng lại làm thành những bông hoa trang trí bên vỉa hè.

“Có lẽ nếu ở đây có những dấu chân, thì sẽ tốt hơn.” Yixing đã nghĩ như thế.

Luhan uống từng ngụm cà phê, xoay xoay chùm chìa khóa trên tay rồi lại tiếp tục câu chuyện dài.

“Mối quan hệ giữa chúng tôi sau đó… có thể nói rất tuyệt vời. Nếu đó là một bộ phim, thì tôi nghĩ sau nụ hôn đó sẽ là những tháng ngày hạnh phúc cùng với những bài nhạc thật lãng mạn. Thật sự, chúng tôi gặp nhau mỗi ngày, nhưng chưa bao giờ cảm thấy chán nản đối với tình yêu này. Chắc chắn là chúng tôi sẽ phải chiến đấu với ánh nhìn kì thị của người ngoài, nhưng khi mọi chuyện trở nên quá quen thuộc, những thứ đó chẳng còn ý nghĩa gì nữa. Chúng tôi cùng nhau có những cái ôm nồng nhiệt, trải qua những buổi tối vui vẻ bên nhau và quên đi tất cả những rắc rối phiền phức trong cuộc đời.

Tôi và cậu ấy đã từng là những người bạn cùng phòng khi còn học Đại học, và sau khi tốt nghiệp, chúng tôi vẫn tiếp tục là bạn cùng phòng như thế. Nếu như tôi sống cùng với một người khác mà không phải là cậu ấy, tôi thật sự không thể tưởng tượng được nó sẽ như thế nào, thật sự không thể. Tất cả bạn bè đều nói rằng chúng tôi giống như một đôi vợ chồng già, và khi họ đùa như vậy, tất cả chúng tôi sẽ cười. Tôi thật sự đã tưởng tượng ra cuộc sống vào những năm tôi bảy mươi tuổi, lúc đó có lẽ tôi đã trở thành ông rồi, đọc báo buổi sáng, uống cà phê và bàn luận về những câu chuyện xa xưa.

Nhưng những điều đó không còn quan trọng nữa. Tôi đã đi quá chủ đề rồi.

Minseok sẽ luôn luôn nổi giận khi tôi làm lơ cậu ấy, đặc biệt là những lúc cậu ấy đang nói với tôi những chuyện hệ trọng. Tôi nghĩ nó được gọi là “Chạy trốn khỏi vấn đề của chính mình.”

Thật sự, tôi đang lặp lại nó một lần nữa.

Dù sao thì…

Hạnh phúc.

Chúng tôi đã hạnh phúc.

Tôi và cậu ấy đều rất thích tặng quà và được nhận quà từ người khác, nhưng chúng tôi đã học Đại học rồi nên chuyện đó rất ít khi xảy ra. Chúng tôi đã cố gắng làm việc để trả tiền thuê nhà, tiền học phí và tất cả những chi tiêu khác. Vì vậy, mỗi khi đến dịp sinh nhật, Valentine hay ngày kỉ niệm, chúng tôi đều cùng nhau ăn ramen, cùng nhau vui vẻ vào ban đêm và tặng nhau những món đồ handmade. Minseok đặc biệt rất thích làm những món đồ đáng yêu đó, mỗi khi cậu ấy có ý tưởng, chúng tôi sẽ cùng nhau thực hiện, thật sự rất hạnh phúc. Như chiếc chìa khóa này, đây là món đồ đầu tiên cậu ấy làm ra sau khi gia nhập một lớp học handmade. Minseok đã làm nó, cùng với tên tôi. Lúc đó tôi đã bảo với cậu ấy rằng trên chìa khóa có một vết sơn bẩn, cậu ấy đã vỗ vai bảo tôi rằng, “Thôi nào, Luhan! Đó là một trái tim mà!” Tôi không biết cái gì đã cùng với Minseok tạo ra những trái tim đó. Sau nhiều năm qua, nó vẫn thật sự không giống những trái tim bình thường, nhưng tôi vẫn có thể nhìn thấy nó, cảm nhận nó.

Giáng Sinh đối với chúng tôi có ý nghĩa rất đặc biệt, có lẽ là vì cách tôi và cậu ấy đã gặp nhau năm đó. Vì vậy, chúng tôi đã lấy hết tiền tiết kiệm để thực hiện một cái gì đó thật tốt đẹp dành tặng người kia.

Và tôi nhớ rằng, bất cứ khi nào chúng tôi nhìn thấy một con tuần lộc trên phố, cậu ấy sẽ nói, “Này! Nhìn kìa! Là anh đó!” Những lúc như vậy tôi sẽ bật cười, còn cậu ấy thì tiếp tục bảo, “Và tôi là Santa, Santa cưỡi tuần lộc, tôi cưỡi anh!” Tôi thật sự thật sự thật sự rất muốn đánh cậu ấy một cái.

Minseok luôn tự ý thức được sự đáng yêu của mình. Tôi rất thích đưa tay lên véo má cậu ấy, những lúc đó trông cậu ấy sẽ đáng yêu hơn nữa. Nhưng Minseok thì không thích như vậy, thật sự không thích. Có một thời gian cậu ấy bắt đầu chế độ ăn kiêng, đôi khi còn có bỏ bữa. Mặc dù tôi không đồng ý với chuyện đó nhưng vẫn cố gắng hiểu và thông cảm cho cậu ấy. Tôi muốn Minseok được hạnh phúc, và nếu cậu ấy muốn giảm cân để vui vẻ hơn thì tôi cũng sẽ sẵn sàng làm bất cứ điều gì để có thể giúp đỡ.

Khi Minseok giảm cân thành công, tôi đã rất vui mừng và chúc mừng cậu ấy. Lúc đó cậu ấy chỉ mỉm cười, đôi má có phần hơi đỏ vì thẹn, sau đó liền tìm cách nói lảng sang chuyện khác. Giờ thì Minseok đã có thể vui vẻ vì cả bề ngoài lẫn sức khỏe, nhưng cậu ấy vẫn giữ chế độ ăn uống đó. Mỗi lần ôm nhau, tôi đều có thể cảm nhận được cậu ấy ngày càng gầy đi, cùng với từng tấc xương ngày một rõ ràng.

Tôi thật sự lo lắng, và tất nhiên, tôi đã nói với cậu ấy về vấn đề đó, những lúc như vậy, Minseok chỉ lẳng lặng cho qua. Cậu ấy càng cố chấp không trả lời, tôi càng nói nhiều hơn, nhiều hơn nữa. Cho đến một ngày, có lẽ là vì cảm thấy không thể tiếp tục chịu đựng sự phiền phức đó, cậu ấy đã chia tay.

Tôi nhớ cách cậu ấy nhìn chằm chằm vào mắt tôi ngày hôm đó. Đôi mắt cậu ấy rất buồn và tôi thì liên tục dừng lại những gì đang nói dở khi đến giữa câu. Có cảm giác rằng tôi gần như không thể thở được, càng không hiểu chuyện gì đang xảy ra lúc đó. Cậu ấy đã nói rằng chúng tôi không thể tiếp tục được nữa, và đó chính là nỗi sợ hãi lớn nhất của tôi từ đó về sau, tôi không dám tin, càng không muốn tin. Trước đây, cậu ấy đã không nói với tôi bất cứ điều gì về chuyện đó.
Cậu ấy bị ung thư.

Minseok nói với tôi như vậy, cậu ấy nhìn tôi chờ câu trả lời, nhưng thật sự tôi cũng không biết phải nên đáp lại như thế nào nữa. Đó là một chuyện mà không một ai mong muốn nó xảy ra, nhưng cậu ấy lại nói với tôi một cách rất rõ ràng, rất thẳng thừng. Có lẽ cậu ấy đã chấp nhận căn bệnh này, chấp nhận đối mặt với ung thư.

Lúc đầu, tôi đã cảm thấy tức giận, phải, là tức giận. Tại sao cậu ấy không nói với tôi sớm hơn? Tại sao tôi lại không tự phát hiện ra khi sống cùng cậu ấy?

Cậu ấy khóc.

Còn tôi, chỉ còn một mớ hỗn độn.

Tôi sợ mất cậu ấy. Tôi ích kỉ.

Khi sức khỏe cậu ấy bắt đầu kém đi, trông cậu ấy rất đau đớn. Sự mũm mĩm đáng yêu ngày trước đã không còn, đôi mắt to tròn nhưng phờ phạc nằm trên khuôn mặt hốc hác, đôi lúc nó vẫn khá long lanh, nhưng không còn như trước nữa. Tôi đau. Nhưng tôi sẽ càng đau đớn hơn khi không được ở bên cạnh cậu ấy nữa. Tôi an ủi Minseok khi cậu ấy khóc, khóc cùng cậu ấy và mỉm cười khi cậu ấy cố làm ra vẻ mọi thứ đều ổn.

Lúc bệnh của cậu ấy càng nặng hơn, tôi đã chuyển vào bệnh viện ở để chăm sóc cậu ấy và đã xin nghỉ việc một tháng. Chỉ một tháng.

Bằng cái lý do nào đó, tôi đã hi vọng một cách thật ngu ngốc. Tôi đã hi vọng rằng, sau một tháng cậu ấy sẽ khỏe lại và chúng tôi sẽ có thể tiếp tục sống những ngày tháng vui vẻ vừa qua.

Muốn chữa khỏi ung thư, thật sự mất rất nhiều tiền, và chúng tôi đã phải xin tiền bố mẹ, điều đó thật tồi tệ. Khi nghe tin Minseok vào bệnh viện, bố mẹ cậu ấy đã lập tức đến thăm. Rồi nói đủ lý do để tôi gánh hết mọi tội lỗi.

Tôi đã quá vô dụng. Họ chỉ vào tôi mà mắng mỏ, tôi hại con trai của họ, “biến” cậu ấy thành người đồng tính, khiến cậu ấy bị bệnh và rồi cả tiền viện phí cũng không trả nổi.

Nhưng thật sự, có cảm giác cậu ấy bị như vậy là lỗi của tôi.

Tôi ước rằng bản thân có thể làm nhiều hơn ngoài việc ngồi bên giường cậu ấy suốt cả ngày dài, cố gắng hiểu tất cả những gì bác sĩ nói, cùng Minseok trò chuyện về những nguyện vọng trong tương lai, những lúc đó cậu ấy thật sự vui vẻ.

Nhưng vào giữa đêm, Minseok vẫn thường hay thao thức không ngủ được vì đau lòng, sẽ tranh thủ lúc tôi ngủ mà nói ra hết những gì cậu ấy không thể chịu đựng được. Những lúc đó, tôi sẽ giả vờ nhắm mắt và lắng nghe. Trong tất cả những gì Minseok mong muốn, có rất nhiều thứ tôi đã không làm được, bản thân tôi quả thật rất vô dụng, thật sự. Có những thứ tôi có thể làm được, nhưng trong quá khứ lại vô tình mà làm lỡ mất.

Dần dần tôi đã cảm thấy nó không còn quan trọng nữa, bởi vì tôi đã không thể quay ngược thời gian. Có lẽ tôi sẽ cảm thấy hối tiếc và đau khổ, vết thương đó cũng sẽ ngày càng ăn sâu vào da thịt. Nhưng cho đến cuối cùng, quá khứ vẫn là quá khứ, tôi vĩnh viễn cũng không chạm vào được.

Dù thế nào đi nữa, Giáng Sinh năm đó cũng đã đến, và mang cho tôi một trò đùa độc ác đến như vậy.

Trước đó, tôi đã nghĩ mình vẫn chưa nhận được quà từ Minseok, và tôi đã ra ngoài để mua một món quà nhỏ giúp cậu ấy. Tôi muốn mọi thứ giống như trước đây, chúng tôi cùng nhau mở quà Giáng Sinh, chứ không phải buồn chán trong bệnh viện như thế này.

Tôi đã đứng lên để bước ra ngoài, nhưng Minseok nhất quyết không cho, cậu ấy nắm lấy tay tôi và kéo lại, cảm giác đó, tôi vẫn còn nhớ.

Ngón tay cậu ấy gầy yếu như những cây tăm nhỏ, nhưng vẫn rất mạnh mẽ và ấm áp. Cậu ấy bảo tôi, “Đừng đi, Luhan. Ở lại đây đi.”

Tôi đã ngồi xuống.

Tôi ở lại, nhưng cậu ấy đi.

Sự ấm áp và những tia sáng trong mắt cậu ấy… Tôi cố nắm thật chặt đôi tay đó, nhưng từng chút từng chút một lại nhẹ nhàng trượt qua những ngón tay.

Tôi đã làm những gì cậu ấy nói, ở lại đây, bên cạnh cậu ấy, nhưng cậu ấy lại bỏ tôi đi. Buổi sáng ngày Giáng Sinh hôm đó, trong căn phòng chỉ còn lại tôi và một nửa người kia. Cậu ấy đã ra đi, nhưng tôi còn ở đó, nắm chặt tay cậu ấy, những ngón tay xương xóc và gầy yếu của cậu ấy và của tôi.

Các y tá đã đến và rời đi. Các bác sĩ đã đến và rời đi. Tất cả mọi người đều đã đến và rời đi, nhưng tôi vẫn còn ở đó. Quá khó để rời đi. Cảm giác như ngón tay của chúng tôi đã mắc kẹt vào nhau, gần như tê liệt. Tôi có thể cảm thấy được những ngón tay cuộn tròn xung quanh mình. Và tôi không muốn đi, bởi vì tôi biết, nếu như bây giờ tôi bỏ đi, thì mãi mãi cũng sẽ không thể trở lại một lần nào nữa.

Tôi ngồi đó, đóng băng trên chiếc ghế nhựa, nơi cậu ấy đã bảo tôi ở lại. Và tôi đã làm.

Tôi đã ở lại, Yixing! Tại sao cậu ấy không thể ở lại cùng tôi?”

4 thoughts on “[Transfic] [Lumin] Dấu chân trên tuyết (Chap 2)

Đã đến rồi làm ơn đừng vội đi...